- Tiểu thiếp, bây giờ ngươi cảm thấy thế nào?
Thiết Khắc trừng mắt với Đoạn Phong Bất Nhị, sau đó lại đưa mắt nhìn về phía Càn Kính nói:
- Ta đã hoàn toàn hiểu rõ cái gì là ảo, bắt đầu thử nắm giữ thực, xem như ở giữa hư và thực.
Giữa hư và thực!
Càn Kình còn nhớ rõ, lúc đầu Càn Chiến Huyền đã từng nói, nhập thánh có ba giai đoạn, Hư Thánh, Thực Thánh, Chân Thánh. Lôi Địch nhập thánh một thời gian dài, mãi đến khi chiến đấu rồi chết vẫn chỉ mới là Hư Thánh.
Thiết Khắc một lần hành động đột phá, liền ở giữa hư và thực. Như vậy hắn có khả năng hóa hư thành thực bất cứ lúc nào, tiến vào cảnh giới Thực Thánh!
Nhiều ngày tích góp các loại, cùng với ưu thế chiến sĩ huyết mạch vào giờ phút này đã hoàn toàn bạo phát.
- Hư Thánh, mười tầng...
Thiết Khắc giới thiệu kinh nghiệm vượt qua ải của mình:
- Mỗi tầng đều cảm giác hiểu thêm một chút trên phương diện thực lực. Phần nhiều hư thực chỉ là phát triển hồn vực, hư hồn vực, thực hồn vực, chân hồn vực...
Mọi người nghiêm túc nghe Thiết Khắc nói chuyện. Đối với các cường giả nhập thánh, rất ít người sẽ nói cho người khác biết lĩnh ngộ và cảm nhận của mình đối với nhập thánh.
Bàn Hoành Cơ loại người hùng tài này cũng sẽ không nói thể nghiệm của mình cho người khác biết. Cho dù là người trong gia tộc cũng phải ngoài tư chất ra cũng phải xem xét các phương diện khác, mới suy nghĩ xem có nên tiết lộ một ít thể ngộ về phương diện nhập thánh hay không.
Mọi người không nói gì khoanh chân ngồi xuống, tiêu hóa những lợi ích liên tiếp tới, cùng tới một ít kinh nghiệm cảm ngộ nhập thánh Bàn Hoành Cơ đã từng chủ động nhắc tới lúc trước.
Có những điều, bọn họ có thể hoàn toàn nghe rõ, lại không hiểu được, giờ phút này sau khi Thiết Khắc nhập thánh, từng người bắt đầu có thể ngộ. Người thể ngộ nhiều nhất trong đó tất nhiên là Thiết Khắc đã nhập thánh.
Liên tục hai ngày tiêu hóa hấp thu, thực lực từng người đều có tiến triển mới.
Càn Kình nhìn mười thánh khí với các hình dáng khác nhau đang bày trước mắt khẽ cười một tiếng.
Đây mới thật sự là thu hoạch lớn! Trước đây những gì cướp được ở tái ngoại so với mười thánh khí trước mắt này, thực sự không tính là khoản gì lớn.
Thánh khí, bất kỳ một thánh khí nào cũng có thể làm cho một gia tộc trở nên hoàn toàn khác hẳn. Cho dù là gia tộc lớn cao cấp nhất nhìn thấy thánh khí, cũng cảm thấy trân quý không gì sánh được.
Thánh khí, đây chính là tồn tại đỉnh cấp khiến các chiến sĩ si mê không gì sánh được, đồng thời cũng là vật mà các rèn tạo sư suốt đời theo đuổi.
Một rèn tạo sư thật sự ưu tú lại có ngộ tính, nếu như có thể tiếp xúc được thánh khí, như vậy đối với sự nâng cấp tiêu chuẩn rèn của rèn tạo sư này rất có khả năng sẽ có sự trợ giúp vô cùng lớn.
Vận khí tốt, thậm chí có thể dựa vào cảm ngộ khi chạm đến thánh khí, tăng lên một đẳng cấp rèn cũng không phải là chuyện không thể.
Càn Kình ở trong thế giới vô tận đã từng xem qua rất nhiều bút ký của đại thúc Bố Lai Khắc về rèn thánh khí, nhưng chưa từng từng thật sự tiếp xúc thánh khí.
Những kiến thức lý luận tinh khiết, kết hợp với suy nghĩ trước đó về các loại thánh khí tồn tại, có thể thăng cấp tri thức kinh nghiệm về phương diện kỹ năng rèn, không phải rèn tạo sư nào khác cũng có thể so sánh được.
Cây búa!
Càn Kình thấy một cây búa dài bằng cánh tay, vẻ ngoài giống như búa rèn sắt đã từng trải qua rất nhiều cuộc chiến. Một tia thánh lực lưu động ở trong đó, xung quanh khắc đầy những ma pháp minh văn rực rỡ.
Bàn tay Càn Kính vừa đưa về phía trước, Đấu Hồn địa hỏa chi tâm tạo thành hình cây búa từ lòng bàn tay bay vút lên. Đấu Hồn với ngoại hình là một cây búa rèn sắt cực lớn màu đỏ chậm rãi tự mình chuyển động ở trên không trung. Cây búa thánh khí đang nằm ở trên mặt cát nhất thời phát ra một tiếng động.
Thánh khí thích hợp nhập thánh!
Càn Kình cầm cây búa ở trong tay, nhìn nơi tay cầm của cây búa có khắc hai văn tự tràn ngập sự tự tin. Hai chữ này...
Càn Kình quan sát một hồi lâu cũng không có cách nào biết được, đây rốt cuộc là văn tự dạng gì. Khi hắn còn ở Càn gia cũng đã xem qua không ít các loại văn tự sách cổ. Cho dù là văn tự ở thời đại trước khi hoàng triều Chân Sách thành lập hắn cũng từng xem qua. Nhưng hai chữ trước mắt này hắn lại hoàn toàn không biết.
Chúng không phải thuần túy là văn tự, trái lại càng giống như ghi lại hình tượng nào đó, sinh ra văn tự.
Càn Kình nhìn chằm chằm vào văn tự giống như hình vẽ. Hai văn tự giống như hình vẽ trước mắt này dường như đột nhiên sống lại!
Giờ phút này, thiên địa xung quanh chợt trở nên ảm đạm. Không trung phía trên đỉnh đầu hình như có một ngôi sao cực lớn, thiêu đốt đi qua tinh cầu, đập về phía mặt đất.
Lúc này ngôi sao kia lao xuống, dường như tất cả sinh vật trên vùng đất này, bất kể trốn ở vị trí nào, trên núi cao, trong hầm sâu, hay dưới đáy biển, đều không có cách nào né tránh được sự va chạm mang tính hủy diệt như vậy. Giống như có một trùng kích văn minh nào đó muốn hủy diệt tinh cầu này.
Xung quanh tối đen, trong phút chốc lại giống như biến thành biển lửa. Mặt đất xung quanh dường như hoàn toàn vỡ nát. Trong phút chốc vô số sinh vật biến mất, chết... Tất cả giống như đều tiến vào giây phút diệt vong.
Chuyện này?
Bàn tay Càn Kính hơi run lên. Hắn từ trong hai văn tự này tỉnh lại, kinh ngạc nhìn cái búa rèn sắt nặng nề ước chừng vạn cân này.
Hai văn tự ngắn ngủi giống như hình vẽ, dường như ghi chép lại một tai họa, ghi lại uy lực chân chính của ngôi sao. Cho dù chỉ là một ngôi sao thật sự từ bầu trời rơi xuống mặt đất, cũng có uy năng hủy diệt đáng sợ.
- A? Cái này sao lại khắc một con rắn chín đầu...?
Đoạn Phong Bất Nhị tiến lên trước, thấy cây búa rèn sắt trong tay Càn Kính, lời mới nói ra được phân nửa, toàn thân đã sững sờ ở tại chỗ không nhúc nhích nhìn chằm chằm vào cây búa trong tay Càn Kính.
- Sao?
Phần Đồ Cuồng Ca vừa nhìn thấy cây búa trong tay Càn Kính, phản ứng lại khác hẳn Đoạn Phong Bất Nhị. Hình vẽ khắc trên cây búa không có bất kỳ biến hóa nào, nhưng tình huống trong ánh mắt mỗi người nhìn thấy nó lại không giống nhau.
Mộc Nột Chân Sách nhìn chằm chằm vào cây búa xuất thần thật lâu, mới chậm rãi ngửa đầu thở dài. Trong giọng nói của hắn lộ ra sự đau thương nói không nên lời:
- Hoàng quyền, thực sự một nơi tràn ngập sự tàn khốc. Quan hệ huyết mạch thân thích, ở trước mặt hoàng quyền mỏng còn không bằng một tờ giấy vệ sinh...
Trong thời gian mấy giây ngắn ngủi, Mộc Nột Chân Sách cảm giác mình giống như từng trải ngàn vạn năm lịch sử, trong hoàng tộc vì tranh đoạt ngôi vị hoàng đế mà diễn ra cảnh tượng tàn nhẫn đẫm máu.
Giết cha, giết mẹ, ức hiếp đệ! Tất cả chỉ vì một chiếc ghế nmà rất nhiều người cho rằng nó thuộc về quyền lực chí cao, vô thượng. ai biết phía dưới nó chồng chất bao nhiêu máu tươi, bao nhiêu thù hận, bao nhiêu oán khí?
- Hoàng giả là một con đường vô tình không có đường trở về sao?
Mộc Nột Chân Sách đột nhiên nhìn lên trên không trung đánh ra một quyền.