Sau Khi Bị Hôn Thê Phản Bội, Tôi Phát Điên

Chương 4

Chương 4
Rất nhanh, điều tra đã có kết quả. Người nhắn tin với tần suất cao nhất tên là Dương Khôn.
Tôi biết hắn, bạn đại học, từng theo đuổi cô ta khi còn đi học.
Người theo dõi cũng gửi báo cáo: sau khi tôi nói đi công tác, cô ta tan làm không về nhà mà vừa gọi điện vừa leo lên taxi, xuống ở một nhà hàng.
Tôi viện cớ ra ngoài gặp bạn, chưa kịp ăn gì, lập tức xỏ giày chạy đến nhà hàng đó. Dặn người theo dõi tiếp tục quay phim.
Tôi phóng xe như bay, lòng nóng như lửa đốt.
Khi đến nơi, tôi thay người theo dõi, tiếp tục giám sát. Sau khi ăn xong, hai người lên xe Dương Khôn, chở nhau về nhà tôi.
Tuy có vài hành động thân mật trong bữa tối, nhưng chưa quá giới hạn.
Tôi bắt đầu nghi ngờ:
“Chẳng lẽ mình nghĩ sai?”
Tôi đứng dưới hoa viên gần nhà, vừa xoa chân tê vừa thì thầm.
Ai ngờ hôm sau đã bị vả mặt.
Họ không đi ăn nữa mà vào thẳng khách sạn, đến tận một giờ sáng mới rời đi.
Tôi cố kìm lòng, không xông đến bắt gian tại trận, chỉ bảo người theo dõi quay thêm nhiều cảnh âu yếm của họ.
Không ngờ, sau khi rời khách sạn, hai người lại cùng nhau trở về nhà tôi.
Tôi mở camera trong nhà — trên ghế sofa, trên giường, hai người ôm ấp, lăn lộn — tôi nhìn mà nổi cả da gà.
Chưa dừng lại ở đó, thằng chó Dương Khôn sau khi xong việc còn quay sang giơ ngón giữa với bức ảnh treo trong phòng khách nhà tôi.
Sáng sớm hôm sau, tôi lập tức lao về nhà.
Khi đến nơi, Dương Khôn đã chuồn, nhà thì bừa bộn như bãi chiến trường, dù đã đoán trước mà vẫn tức đến run người.
“Diệp Thiến!”
Tôi gào lên một tiếng, cô ta giật mình tỉnh dậy từ cơn mơ đẹp.
“Anh… sao anh lại về? Hôm qua mấy chị em em qua chơi, làm loạn hết nhà, em đang định dọn…”
Thấy sắc mặt tôi đen kịt, cô ta bắt đầu lắp bắp.
Tôi chỉ vào sọt rác đầy giấy lau những chất dịch màu trắng:
“Bạn em bị cảm, lau mũi bằng cái này à?”
Không để cô ta tiếp tục bịa chuyện, tôi mở điện thoại, chiếu video quay được giữa cô ta và Dương Khôn lên trước mặt.
“Anh theo dõi em?!”
Phụ nữ đúng là sinh vật kỳ lạ.
Vừa mắng, cô ta lại như nhớ ra điều gì, nhào tới ôm chặt lấy tay tôi, quỳ xuống cầu xin tha thứ.
Tôi bật cười vì tức. Lại muốn dùng chiêu cũ à? Nhưng lần này, tôi không ngu nữa.
Tôi mặc kệ cô ta khóc lóc, gọi điện cho mẹ tôi, kể rõ mọi chuyện.
Ba mẹ tôi bảo tôi giữ bình tĩnh, họ sẽ tới ngay.
Dưới áp lực của tôi, Diệp Thiến cũng phải gọi cho cha mẹ cô ta, khóc lóc bảo tôi đòi chia tay. Gia đình bên đó cũng gào rú mắng tôi qua điện thoại rồi chạy đến.
Ba mẹ tôi đến, nghe tôi kể đầu đuôi, chỉ hỏi lại:
“Con muốn sao?”
Tôi nói: “Phải chia tay.”
Họ thở dài, không ngăn cản.
Vừa bước vào, mẹ Diệp Thiến đã hét lớn:
“Cô phải dạy lại thằng con nhà mình đi! Nó bắt nạt con gái tôi thành ra thế này! Con bé gọi điện cho chúng tôi mà khóc không thở nổi!”
Em trai cô ta - Diệp Bưu - cũng xông vào, nắm cổ áo tôi.
Hắn không dám đánh, vì tôi đang giữ một bí mật của hắn, chỉ trợn mắt dọa nạt.
Nhưng khi thấy cảnh tượng trong nhà...
“Trời ơi trời đất ơi! Con gái tôi làm cái gì mà phải quỳ? Các người là người à?”
Mẹ cô ta vừa hét vừa kéo con gái dậy.
Diệp Thiến thấy người nhà đến, khóc còn dữ hơn.
“Từ từ nói chuyện được không, đừng làm quá mọi chuyện lên như vậy.” Ba cô ta còn biết giữ lý trí.
Tôi cười khẩy.
Lúc họ đòi thêm 48 triệu tiền sính lễ, phá đám chúng tôi, họ có nghĩ đến “tình cảm nhiều năm” không?
Tôi lấy điện thoại, mở video Diệp Thiến ôm ấp gã kính cận đầu tiên - dí vào mặt bà mẹ đang mắng tôi xối xả:
“Bác gái nói đúng, con cái không ra gì thì nên dạy lại!”
Tiếng mắng chửi lập tức im bặt.
Ba cô ta và Diệp Bưu cũng im như thóc.
“Con ranh này, mày làm cái trò gì vậy?!”
Bà ta giọng nhỏ hẳn, quay sang tôi, năn nỉ:
“Tiểu Vũ à, con tha cho con bé lần này đi, bác đảm bảo không có lần sau. Nếu có lần sau, con đánh nó mắng nó bác cũng không can!”
Ha, tình cảm nhiều năm? Lúc định phá tụi này bằng tiền thì sao không nhớ ra?
Ba cô ta cũng năn nỉ ba mẹ tôi: “Xin hai anh chị đừng làm lớn chuyện.”
Tôi dứt khoát:
“Đây là nguyên tắc. Tôi đã tha thứ một lần, lần này không có lần thứ hai. Người thì các người cứ mang về. Chi phí đính hôn tôi chịu, nhưng tiền sính lễ thì phải trả lại đủ từng đồng!”
Tôi vừa dứt lời, đang định rút chân ra khỏi cái ôm níu kéo của Diệp Thiến, thì bà mẹ kia nhào tới ôm luôn chân còn lại.
“Cậu dám đá con gái tôi ra ngoài?! Nó đã dành bao nhiêu năm cho cậu! Giờ đòi lại sính lễ?! Nó cho cậu ngủ bao lần rồi! Bây giờ ra ngoài ngủ với người khác không tốn tiền à?! Đồ chó má vô ơn...”
Đó mà là lời một người mẹ có thể nói sao?
Vì tiền, bà ta không cần mặt mũi nữa rồi.
Tôi quay sang ba Diệp Thiến:
“Chú à, chú biết mà. Còn làm loạn nữa thì ai cũng mất mặt.”
Ba cô ta mặt mày tái mét, kéo vợ đang gào thét và con gái đứng dậy, ra khỏi nhà.
“Nhớ trả lại sính lễ sớm.”
Tôi buông một câu rồi đóng sầm cửa.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất