Chương 31:
Vân Quỳ liền thấy ánh mắt hắn càng ngày càng sâu, thậm chí có chút đáng sợ.
“Lão đại bình tĩnh a! Chính ngươi nằm mơ, không liên quan gì đến ta nha!”
“Ta đã Giới Sắc, vị thí chủ này mời ngươi…”
Tiếng lòng chưa dứt, nam nhân bàn tay xoay mình dùng lực, Vân Quỳ chưa kịp phản ứng, đã bị hắn siết chặt, giữ lấy bả vai nghiêng người áp chế, đôi mắt trong trẻo ngạc nhiên nhìn hắn: “Điện hạ…”
Thái tử ánh mắt sắc bén nặng nề, không nhanh không chậm dời xuống, ngón tay thô ráp vừa mới chạm đến vải mỏng, thịt mềm ướt át, thiếu nữ dưới thân liền cả người run lên.
Vân Quỳ cắn môi, hoảng hốt nói bừa: “Điện hạ! Nô tỳ tối qua thật không có nằm mơ thấy ngài…”
Thái tử cười nhạt một tiếng.
Vân Quỳ đầu óc hỗn loạn dần dần tỉnh táo lại, mới phát hiện câu này rõ ràng là nói dối.
Thái tử không nóng nảy, chậm rãi vuốt ve mảnh da tuyết trắng, làn da trắng nõn hiện lên màu phấn, hoa văn quả lựu trên áo nhỏ không ngừng phập phồng, như những quả lựu chín mọng muốn rơi xuống, muốn cắn ra nước, nhấm nháp từng chút.
“Ngươi gan to bằng trời, cô dung túng ngươi bao lâu rồi?”
Vân Quỳ ủy khuất nói: “Trong mơ là điện hạ ngài…”
Chưa nói xong, thịt mềm đã bị ngón tay Thái tử bấm mạnh, Vân Quỳ theo bản năng cắn môi, lại không thể ngăn được vẻ yêu kiều tràn ra.
Tiếng kêu ấy quá mềm, trực tiếp làm rối loạn hô hấp nam nhân.
Hơi thở lẫn nhau giao hòa, lông mi Vân Quỳ run dữ dội.
Thái tử nhìn chằm chằm mắt nàng, ánh mắt lại trầm lại nóng: “Không phải nói, mỗi ngày đều muốn chiếm tiện nghi cô sao? Sao giờ lại như con mèo?”
Nếu lần trước không bất lưu tình chút nào bổ nhào vào hắn, lại còn nói lung tung, nàng vẫn có thể giả vờ ngây thơ, ngoan ngoãn như tiểu bạch thỏ, nhưng giờ tất cả đã bị hắn nhìn thấu, làm gì cũng lộ vẻ vừa muốn cự tuyệt lại muốn tiếp nhận.
“Hay là cứ chiều theo hắn?”
“Trong mơ ai cũng vui vẻ như vậy, ngươi không phải cũng luôn muốn thử sao? Nói không chừng Thái tử điện hạ còn lợi hại hơn đấy?”
“Ngươi không phải cũng thèm sao, cứ mạnh mẽ lên! Đừng để người khinh thường ngươi!”
Nghĩ vậy, Vân Quỳ khẽ cắn môi, ngửa người ưỡn ngực, hung hăng đụng vào ngực hắn.
Thái tử: "..."
Nhưng chính vì cú va chạm đó, trước ngực tựa hồ nhận thấy được chỗ khác thường, gần như rõ ràng hướng bụng nàng đánh một cái.
Đợi nhận ra đó là cái gì, mặt nàng lập tức đỏ bừng.
“Động tĩnh này cũng quá lớn rồi!”
“Nghe nói nam nhân mũi càng cao, càng thiên phú dị bẩm, tốt, tốt thật…”
Đỉnh đầu truyền đến tiếng cười buồn bực.
Thiếu nữ mắt hạnh long lanh, ánh mắt giao nhau, đầu hắn cúi xuống, Vân Quỳ lập tức nhanh hơn suy nghĩ, theo bản năng che miệng.
Thái tử chăm chú nhìn nàng, không lấy tay nàng ra, mắt chậm rãi di chuyển xuống, đôi môi ôn nhu chậm rãi dừng trên xương quai xanh trắng nõn, áo nhỏ hầu như che giấu không được phần mềm mại kia.
Vân Quỳ không ngờ hắn lại hôn nơi đó, thân thể run lên vì xúc cảm tê tê.
Bên môi dán ôn hương, Thái tử đột nhiên cắn mạnh vào dưới xương quai xanh.
Vân Quỳ đau đến lệ quang lấp lánh, cả tai đều đỏ bừng, tay che miệng buông xuống, muốn đẩy hắn ra, nhưng môi mỏng nam nhân đã phủ lên, ngăn cản hơi thở nàng.
Trải qua mấy lần trước, Vân Quỳ tưởng mình có kinh nghiệm, có thể bình tĩnh hơn, không ngờ thân thể vẫn không khống chế được, mềm nhũn run rẩy, tâm loạn như ma.
Tay không biết đặt đâu, cuối cùng nhẹ nhàng đặt lên lưng hắn, chậm rãi ôm lấy.
“Tốt, tốt thắt lưng.”
Cánh tay mảnh khảnh thiếu nữ như những sợi tơ nhỏ trên áo, quấn chặt lấy hắn.
Hô hấp nam nhân càng nặng nề, nụ hôn từ ban đầu lướt qua liền thôi, chậm rãi thâm nhập, hầu như quét qua toàn bộ khoang miệng nàng.
Vân Quỳ sợ sẽ khó chịu như lần đầu, nhưng cũng bắt đầu run rẩy đáp lại hắn.
Miệng lưỡi chạm nhau, nụ hôn của hắn ướt át nóng bỏng, hơi thở nóng rực bao vây lấy nàng. Trong da thịt nàng, máu nổ tung thành vô số hỏa tinh, những hỏa tinh ấy lại ở nơi không thấy không sờ được, tựa hồ nhẹ nhàng nâng đỡ thân mình nàng, chậm rãi rơi vào tầng mây mềm mại.
"Lão đại kỹ thuật hôn giống như… đột nhiên tiến bộ."
"Huhu!"
…
Khôn Ninh Cung.
Hôm nay là ngày các phi tần trong hậu cung đến thỉnh an Hoàng hậu. Vì Thuần Minh Đế có rất nhiều giai lệ, trừ mấy người hằng ngày cáo ốm, còn lại ai nấy đều đến, nên vô cùng đông đúc.
Các cung phi tần vốn phải ngày ngày thỉnh an Hoàng hậu. Hoàng hậu không muốn gặp các nàng, nhưng lại muốn thể hiện phong phạm khoan dung rộng lượng của chủ hậu cung, nên đổi thành năm ngày thỉnh an một lần, cũng để lấy được danh tiếng ôn hòa hữu nghị.
Các phi tần tụ tập từng nhóm, lần lượt vào điện. Sau khi thỉnh an, họ ngồi vào chỗ theo thứ bậc từ cao xuống thấp.
Ngày hôm trước, Thái tử ở Vĩnh Diên điện gây ra ồn ào lớn, ai nấy đều nghe thấy. Hóa ra án tử tế tự ở Càn Nguyên đài đầu năm là do thái giám tâm phúc của Thần Vương gây ra, người đó hiện đã bị đưa vào Đông cung, sống chết không rõ.
Mọi người chỉ nhìn mũi, không dám bàn luận công khai, nhưng trong lòng ai cũng biết, việc này mười phần chín là do Thần Vương gây ra. Hắn thừa lúc Thái tử xuất chinh, đuổi tâm phúc của Thái tử ra khỏi Đông cung, để tiện bề sắp xếp người của mình vào đó.
Nhưng đó là cuộc đấu tranh giữa Thái tử và Thần Vương, mọi người chỉ xem mà thôi, không dám phát biểu bất cứ ý kiến nào trước mặt Hoàng hậu, kẻo tự chuốc lấy phiền phức.
Phần lớn mọi người đều xem Hoàng hậu như Thiên Lôi, sai đâu đánh đó. Hiện Thái tử đang ở vị trí thuận lợi, Hoàng hậu lại có hai vị đích tử, cho nên dù Thuần Minh Đế có nhiều con nối dõi, cũng chưa ai dám mộng tưởng ngôi vị Thái tử.
Các phi tần tranh sủng chỉ vì gia tộc, vì con cái, vì bản thân. Nhưng họ vẫn chưa biết Thuần Minh Đế hay Thái tử ai sẽ là người cuối cùng chiến thắng, nên giờ này ngoi đầu lên cũng chẳng ích gì.
Mà Thuần Minh Đế luôn đối đãi hậu cung rất rộng rãi. Chỉ cần các phi tần giữ quy củ, dù gia thế hay nhan sắc kém hơn một chút, vẫn có thể được sủng ái, không bị lạnh nhạt. Vì vậy, dù hậu cung nhan sắc rực rỡ, những năm gần đây vẫn khá yên bình.
Hậu cung tuyển tú, thứ nhất là biện pháp cần thiết để Thuần Minh Đế thu phục các thế gia đại tộc, thứ hai là để nối dõi tông đường. Hoàng hậu biết rõ điều này, nhưng vẫn không thể nào không ghét bỏ những phi tần này.
Một mặt là ganh tị, vinh sủng vốn thuộc về nàng bị chia sẻ cho nhiều người như vậy. Mỗi lần thỉnh an ồn ào còn hơn cả lúc Hoàng đế vào triều, nàng làm sao chịu được!
Mặt khác, vì mấy năm nay đấu trí đấu dũng với Thái tử, nàng liên tiếp thất bại, nản lòng thoái chí. Con trai nàng đến nay vẫn chưa thể danh chính ngôn thuận lên ngôi, nay lại bị Thái tử điều tra ra sự thật về cái chết của tế phẩm ngày đó, hung hăng tát Thần Vương một cái! Mọi người trong hậu cung chắc chắn đang ngồi xem hổ đấu, chờ ăn dưa!
Nghĩ đến tương lai Thuần Minh Đế sẽ trị vì vững chắc, những người này lại được hưởng thái bình, thậm chí có thể mưu đồ ngôi vị Hoàng đế, Hoàng hậu tức giận đến mức không thể kìm nén.
Dù trong lòng khó chịu, trên mặt vẫn phải tỏ ra hòa hợp êm thấm.
Hoàng hậu nhìn qua vài phi tần phía trước, ánh mắt dừng lại trên một cô gái có vẻ yếu ớt.
"Ngọc tần, Cửu hoàng tử mấy ngày nay thế nào?"
Ngọc tần nghe vậy đứng dậy, thi lễ, người vốn xinh đẹp diễm lệ nay mắt phiếm hồng, giọng nói khàn khàn: "Hồi nương nương, vết thương của Thọ nhi đã lành, chỉ là cánh tay vẫn đau lắm, mỗi ngày đều khóc."
Hoàng hậu không hề đau lòng cho con trai người khác, thậm chí cho rằng Cửu hoàng tử đáng bị dạy dỗ. Hoàng đế ngày thường quá dung túng, Ngọc tần lại cậy sủng mà kiêu, để cho Cửu hoàng tử ngang ngược, cho Thái tử cơ hội lợi dụng, khiến Hoàng đế mất mặt trước triều thần!
Hoàng hậu không mắng nàng, đã không sai rồi, túc sắc dặn dò: "Lần này nếm mùi giáo huấn, sau này phải càng thêm thận trọng, từ lời nói đến việc làm mới được."
Ngọc tần cắn môi, cúi đầu.
Hoàng hậu không thích nhất chính là Ngọc tần, xuất thân tiểu môn tiểu hộ, lại có vẻ ngoài quyến rũ, khiến chất nhi Tạ Hoài Xuyên vì nàng mà thần hồn điên đảo, suýt nữa đoạn tuyệt với gia đình.
Lúc trước nếu không phải nàng hết sức khuyên bảo, chất nhi cũng sẽ không chịu quay đầu, cam tâm tình nguyện cưới cháu gái Lệnh Quốc Công.
Ngọc gia đáng lẽ nên thu tâm tư, không ngờ lại nảy sinh lòng tham, đưa con gái vào hậu cung làm tú nữ, giờ lại cùng nàng hầu hạ một người đàn ông!
Nàng không biết chất nhi nghĩ gì, trong lòng rất khó chịu, nhưng càng khó chịu, càng không thể biểu hiện ra mặt, bằng không nếu hoàng đế biết sủng phi của hắn từng có quan hệ với Tạ gia, hai người còn từng tâm đầu ý hợp, Ngọc tần mất sủng thì thôi, chỉ sợ còn liên lụy đến Tạ gia!
Các phi tần thỉnh an, nói chuyện một lát ở Khôn Ninh Cung, hoàng hậu liền cho các nàng lui xuống.
Ngọc tần mặt mày tái nhợt đi trong đám người, lại bất ngờ nhìn thấy một bóng người quen thuộc.
Bốn mắt nhìn nhau, Ngọc tần lập tức cúi đầu, tim không thể kìm được mà đập mạnh.
Cung bên đường, Ninh Đức Hầu thế tử Tạ Hoài Xuyên liếc nàng một cái, kìm nén tình cảm quyến luyến, cuối cùng vẫn dời mắt đi.
Hắn không thể đến Bảo Hoa điện, không thể gặp Cửu hoàng tử, cố ý chọn lúc này vào cung bái kiến hoàng hậu, chính là biết các phi tần hôm nay sẽ đến Khôn Ninh Cung thỉnh an, có lẽ có thể nhìn thấy nàng từ xa.
Nhưng nhìn thấy nàng thất hồn lạc phách, yếu ớt đáng thương, Tạ Hoài Xuyên trong lòng lại dâng lên nỗi đau lớn.
"Cô."
Bước vào đại điện, Tạ Hoài Xuyên khom người hành lễ với hoàng hậu.
Hoàng hậu thấy hắn đến, hơi nhíu mày, Ngọc tần vừa đi, hắn liền đến, rất khó không khiến người ta nghi ngờ tư tâm của hắn.
Đợi mọi người lui hết, hoàng hậu định hỏi, Tạ Hoài Xuyên đã mở miệng trước: "Cô, bí dược đã cho đi chưa?"
Hắn đổi chủ đề, hoàng hậu đành tạm thời không so đo, lắc đầu nói: "Đã cho rồi, chỉ là nàng nhát gan sợ phiền phức, hoặc là không tìm được cơ hội, đến giờ vẫn chưa cho Thái tử uống."
Có một số việc, hoàng hậu không tiện công khai bàn bạc với hoàng đế, một số thuốc cấm, thuốc độc cũng không yên tâm giao cho người khác, phần lớn giao cho chất nhi làm.
Hắn là biểu huynh của Lão nhị và Lão lục, là người nhà, Tạ gia vinh nhục cùng nhau, hiện giờ đã đứng ở đỉnh cao quyền lực của Đại Chiêu hai mươi năm, ai cũng không muốn từ trên mây rơi xuống, trở thành bùn đất dưới chân người khác, cho nên chỉ có thể nghĩ mọi cách để lật đổ Thái tử, nâng đỡ Thần Vương lên làm chủ Đông cung.
Tạ Hoài Xuyên hơi suy nghĩ, "Hiện giờ Đông cung còn một thị tẩm cung nữ, cô cho nàng đúng không?"
"Đúng vậy," hoàng hậu hỏi, "Có vấn đề gì sao?"
Tạ Hoài Xuyên liền kể lại chuyện bảy ngày tản độc: "Chính nàng không có cách giải độc, chỉ có Thái tử sai Hà Bách Linh cho nàng thuốc giải."
Hoàng hậu mặt hơi tái đi, siết chặt khăn trong tay, "Ngươi nói là, Thái tử biết rõ nàng bị hạ độc, còn phí tâm cứu nàng?"
Tạ Hoài Xuyên gật đầu: "Phải."
"Nha đầu này quả nhiên có vài phần thủ đoạn, lại khiến Thái tử ra tay cứu giúp." Nghĩ đến điều gì đó, hoàng hậu đột nhiên hoảng sợ, "Vậy bí dược bản cung cho nàng... Nàng sẽ không đã giao ra rồi chứ?"
Tạ Hoài Xuyên mặt hơi trầm xuống: "Có khả năng."
Hoàng hậu ngón tay run run, lưng đã toát mồ hôi lạnh: "Này phải làm sao bây giờ?"
Tạ Hoài Xuyên vội nói: "Cô không cần quá lo lắng, Thái tử nếu chưa đến hỏi tội, có lẽ nha hoàn kia chưa nói với Thái tử, lấy lòng Thái tử lại đắc tội cô, với nàng có lợi gì? Hơn nữa, nàng còn chưa biết bí dược là gì, hiện tại Thái tử sủng ái nàng, nên chưa vội dùng thuốc, đợi sau này Đông cung có người mới, có Thái tử phi, nàng mất sủng rồi, đương nhiên sẽ dùng."
Hoàng hậu vội kêu lên: "Bản cung làm sao chờ được đến lúc đó!"
Hiện giờ Thái tử hồi kinh, vừa dẹp loạn Đông cung, giết những cung nhân có ý đồ phản nghịch, đuổi những kẻ đáng đuổi, lại đang trừng trị Cửu hoàng tử, tra xét chân tướng vụ Thần Vương hãm hại Tào Nguyên Lộc. Kế tiếp, chỉ sợ hắn sẽ đối phó nàng và Hoàng đế!
Tạ Hoài Xuyên nói: "Cô đừng vội, giao thừa cung yến sắp đến, Thái tử chắc chắn sẽ đến dự tiệc, chất nhi đã có kế hoạch."
Nhớ tới dung nhan tiều tụy của Ngọc tần, nhớ tới Cửu hoàng tử ốm yếu vì bị Thái tử hành hạ, Tạ Hoài Xuyên nặng nề thở ra một hơi, sát khí sôi trào trong đôi mắt tối sầm.
...
Dùng điểm tâm xong, Thái tử đến Sùng Minh điện cùng chư quan bàn bạc chính sự. Vân Quỳ vẫn đến dãy nhà sau cùng Yên ma ma học chải đầu.
Yên ma ma mắt tinh, liếc mắt một cái đã thấy nàng khác hẳn hôm qua.
Hôm qua nàng còn rụt rè yếu đuối, hôm nay lại là một thiếu nữ xinh đẹp, e lệ động lòng người. Nhất là khuôn mặt, tuy chỉ thoa chút phấn mỏng, hai gò má lại tươi tắn như hoa Hải Đường, đôi môi đỏ tươi như anh đào chín mọng, nhẹ nhàng chạm vào là có thể ép ra nước vậy.
Vân Quỳ ngoan ngoãn ngồi trước gương, Yên ma ma giúp nàng chải tóc, ánh mắt theo những sợi tóc đen tuôn xuống, vô tình nhìn thấy một vết đỏ khả nghi trên ngực nàng.
Yên ma ma cười nói: "Thái tử hôm qua có yêu thương ngươi không?"
Vân Quỳ bỗng đỏ mặt...