Chương 51:
Bên trong xe đèn đuốc u ám, Vân Quỳ ngồi chồm hỗm trước mặt Thái tử. Gặp hắn, nàng còn có chút xấu hổ. Nàng dứt khoát giúp hắn một chút, cởi ngọc thắt lưng của Thái tử đặt sang một bên, rồi thân thủ mở vạt áo hắn ra.
Bao quanh miệng vết thương là khăn bông đã thấm ra ít máu, chặn một nửa cơ bụng. Vân Quỳ nhẹ nhàng phất qua lớp băng vải dưới da, chỗ đó không một tia thịt thừa. Đầu ngón tay nàng đảo qua chỗ hơi nóng lên, càng thêm kéo căng.
"Còn tốt không tổn thương đến tiểu điện hạ."
"Đúng là eo bụng bị thương, trong thời gian ngắn khó thành sự, sợ là phải dưỡng một thời gian."
Thái tử: "..."
Nguyên lai nàng cũng chẳng mấy quan tâm đến thương thế của hắn, mà là cảm thấy hắn bị thương ở chỗ này, sẽ ảnh hưởng đến chuyện phòng the.
Cho nên, nàng cũng không bài xích chuyện đó a?
Thậm chí còn có chút chờ mong chuyện tiếp theo với hắn.
Bằng không hôm nay gặp hắn, nàng cũng chẳng ở trong lòng tỏ vẻ đã chuẩn bị tốt để hầu hạ bất cứ lúc nào, thậm chí còn mua trấn điếm chi bảo, nghĩ đến cũng là muốn cùng hắn cùng nhau "thăm dò".
Dù giao thừa đêm đó không làm nàng vừa lòng, nhưng hắn hẳn cũng không đến mức không có điểm nào tốt, thân thể hắn để nàng sờ khắp, thậm chí nàng dùng móng tay cào vết thương sau lưng hắn, hắn cũng không truy cứu.
Nàng cũng có khoảnh khắc như vậy, ánh mắt long lanh chứa đầy tình ý, giọng nói nhỏ nhẹ run run, ngón tay dính nhớp ướt át chạm vào lòng bàn tay hắn...
Vân Quỳ không hề hay biết ánh mắt nam nhân càng thêm thâm thúy nóng rực, đầu ngón tay nàng dừng ở khe rãnh rõ ràng giữa đó, nhỏ giọng hỏi: "Điện hạ có đau không?"
Thái tử nhìn chằm chằm tư thế ngồi chồm hỗm của nàng, giọng nói trầm câm: "Vết thương nhỏ ấy, còn chưa đến mức."
Vân Quỳ nuốt nước bọt, "Ta đây liền yên tâm nha."
"Eo nhỏ thế mà lại có lực thế."
"Tưởng liếm."
"Trong sách nói liếm thật có ích..."
Nghĩ đi nghĩ lại, bỗng nhiên có cái gì nâng lên cánh tay nàng. Vân Quỳ ngẩn người nhìn chằm chằm chỗ đột ngột ấy, phản ứng kịp, mặt đỏ bừng lên, "Điện hạ người..."
Nàng lúng túng ngẩng đầu, mới phát hiện mắt nam nhân đen láy, phảng phất dưới vực sâu thiêu đốt ngọn lửa vô tận.
Vân Quỳ chỉ nhìn thế thôi đã mềm nhũn chân.
Thậm chí nghĩ kỹ lại, cũng không phải nàng quá không có kinh nghiệm, dù sao đem nàng làm đến thất chết tám sống như thế khả quan, dưới lớp áo bào hoa lệ kia, so với cánh tay nàng cũng không kém bao nhiêu.
Giọng nàng run run, xen lẫn sợ hãi và kích động không kềm chế được, "Ta không bao giờ ghét bỏ điện hạ."
Thái tử ánh mắt sâu thẳm: "Ngươi còn dám ghét bỏ ta?"
Vân Quỳ mím môi, "Lúc trước ta không hiểu chuyện, sau này ta sẽ hầu hạ tiểu điện hạ thật tốt!"
Đồ vật là đồ tốt, bằng không sao sách lại nói nam nhân đều lấy đó làm kiêu ngạo, dùng để chinh phục thể xác và tinh thần của nữ tử, tựa như điện hạ, hùng vĩ thước lượng như vậy, chính là nam tử mẫu mực, chỉ là không bắt được trọng điểm mà thôi.
"Có trấn điếm chi bảo, ta nhất định có thể học thành, dẫn dắt điện hạ hướng đến đỉnh cao!"
Thái tử nắm lấy cổ tay nàng, giọng nói có chút khàn khàn: "Cho nên hôm nay, ngươi định buông tay bất kể?"
Vân Quỳ kinh ngạc, lại có chút nóng mặt: "Được điện hạ... Này không được a? Ta thì không ngại, ngài bị thương không phải chỗ đó, chỉ sợ nhịn không được đêm giao thừa mà làm mạnh, quay đầu vết thương lại nứt, Tào công công cùng quân y lại trách tội ta..."
Thái tử nhìn chằm chằm nàng, "Ngươi không phải thường xem xuân cung đồ, không biết làm sao hầu hạ ta?"
Lời nói vừa dứt, trong đầu Vân Quỳ lập tức hiện ra vô số hình ảnh nam nữ giao hoan.
Mới muốn trả lời, lại bỗng nhiên phản ứng kịp: "Ngài làm sao biết ta thường xem xuân cung đồ?"
"Chẳng lẽ hắn biết dưới nệm giường ta, dưới gối đầu, đáy hòm còn có mấy quyển?"
Vân Quỳ nhớ lại lúc trước trúng độc bảy ngày, Thái tử ngày hôm sau liền cho nàng canh lê giải độc, có thể thấy không có chuyện gì giấu được ánh mắt hắn, nói không chừng đã sớm biết nàng trong phòng giấu xuân cung đồ.
Vật chứng liền ở ngủ trong phòng, không chấp nhận được nàng chống chế, Vân Quỳ chỉ có thể tận lực thay mình bào chữa: "Những tập tranh kia đều là lúc trước Ngụy cô cô cho, chúng ta đều là thị tẩm cung nữ, tự nhiên không thể đối với chuyện phòng the hoàn toàn không biết gì cả, bằng không làm sao hầu hạ điện hạ, bất quá ta xác thật xem ít..."
Thái tử: "Phốc phốc."
Vân Quỳ: "..."
"Ngươi cười đến khiến ta rất xấu hổ!"
Vân Quỳ cắn cắn môi nói: "Trong phòng ta là có một chút, bất quá đều bị ta thu lại rồi, ta còn đọc thoại bản nhiều quá, những xuân cung đồ kia... ta ngày thường đều không có ý tứ xem."
Thái tử cong khóe môi: "Ân."
Hắn cũng không nhìn nàng, chỉ nói: "Cô thấy ngươi rất hiểu, nghĩ đến là thiên phú dị bẩm."
Vân Quỳ hai má đỏ ửng, thấp giọng ngập ngừng: "Tạ điện hạ khen, cũng không phải ta không muốn hầu hạ điện hạ, nhưng này là trên xe ngựa, một đường lung lay, miệng ta nhỏ sợ va phải điện hạ..."
Thái tử trong nháy mắt ngẩn ra, sau đó sắc mặt lại trở nên xanh đỏ luân phiên: "..."
Thật đúng là đánh giá thấp nàng.
Hắn đều không nghĩ đến việc ấy!
Nguyên bản đã áp chế không nổi, giờ phút này càng là thất thố, bàn tay hắn siết chặt, gân xanh nổi lên, cuối cùng nắm lấy tay nàng, cường thế che kín.
Trong lúc nhất thời, rõ ràng ấm áp xúc cảm phảng phất như dòng điện nhỏ lan ra, cảm giác tê dại lan tràn trong máu, hai người hô hấp đều đột nhiên tăng nhanh.
"Giao thừa đêm đó, cô tắm rửa, ngươi không phải biết phải làm sao không?"
Vân Quỳ mặt đỏ bừng, đầu ngón tay vô thức run rẩy, lại trong sự run rẩy khẩn trương chậm rãi buộc chặt.
Thái tử nặng nề hít một hơi, tiếng nói vừa trầm vừa khàn, lại mang theo một cỗ cường thế nghiêm khắc: "Đông Hoa môn ngoại xuống xe ngựa trước, nếu không làm được, cô sẽ phạt ngươi."
"Ngươi còn có nửa canh giờ."
Vân Quỳ nhớ tới giao thừa đêm đó hắn giày vò đến canh bốn sáng, chợt cảm thấy thời gian cấp bách.
Nàng không sợ hắn phạt gì, sợ là đến lúc đó lỡ chuyện trên đường không có cách dọn dẹp, chẳng lẽ để nhiều người ngoài kia chờ nàng!
Lấy nàng hiểu Thái tử, hắn hoàn toàn có khả năng đứng nhìn, xem nàng bị người chê cười.
Xe ngựa chậm rãi chạy trên ngã tư đường, thân xe lung lay, che giấu mọi động tĩnh.
Vân Quỳ ở Thượng Thiện giám trải qua việc nặng, trên tay có sức lực, nhưng chỉ kiên trì được một lát liền chậm lại.
Tiểu điện hạ trong lòng bàn tay nộ trướng vài vòng, đầu đích xác nước bọt ở ánh nến mờ nhạt lóe ra ánh sáng nóng rực nguy hiểm, phảng phất như ác thú ẩn nấp trong bóng đêm nheo mắt lại, ánh mắt mang theo tính xâm lược, hung hăng nhìn chằm chằm nàng.
Vân Quỳ không dám đối mặt, sợ ngay lập tức bị quái vật thôn phệ, nhưng lại không thể không trấn an nó, trong lòng thử làm thân với nó.
"Tiểu điện hạ, ngươi hẳn là nhận ra ta chứ?"
"Ngươi nói ngươi béo thế này, lại xấu thế này... Ta đều có chút sợ hãi."
Trong lòng mới lẩm bẩm xong, tiểu điện hạ dường như có cảm ứng, trong tay nàng kình kình đập mạnh.
Tay nàng đau, suýt nữa không nắm vững.
"Hù chết, ngươi thật sự nghe thấy ta đang nói chuyện?"
"Rất thông minh tiểu điện hạ!"
"Không nói ngươi béo xấu, ngươi đây là hùng tráng khoẻ khoắn dương cương nam tử khí khái!"
"Sau này chúng ta là bạn tốt nhất a, xem ta phí tâm cố sức hầu hạ ngươi, ngươi phải tốt với ta đấy a!"
"Nhanh lên xuất hiện đi!"
Vân Quỳ liên tục hoạt động tay, thật sự mệt đến sợ hãi, tiểu điện hạ vẫn chậm chạp không thấy khá, nàng có chút muốn bỏ qua.
"Điện hạ, hay là thôi đi? Sắp đến Đông cung rồi..."
Thái tử sắc mặt trầm như nước, trong con ngươi đè nén dục vọng mãnh liệt, tiếng nói khàn khàn: "Còn có một nén hương."
Vân Quỳ khóc không ra nước mắt, trên tay thật sự không nổi nữa, mệt đến ngồi phịch xuống bên chân Thái tử, "Ta mệt quá..."
Thái tử nhịn xuống muốn đè nàng xuống, trầm giọng nói: "Tự nghĩ cách."
Xe ngựa rất nhanh đổi hướng, từ ngã tư đường hơi lắc lư lái vào con đường cung điện bằng phẳng rộng lớn.
Xuất cung, đi con đường này, Vân Quỳ biết qua hai đạo cửa cung chính là Đông Hoa môn. Nàng mồ hôi nhễ nhại, tiến độ lại chậm chạp, trì trệ không tiến.
Nghe lén bên ngoài truyền đến tiếng người, là thị vệ canh giữ cửa cung đang thông tri cho đi.
Vân Quỳ trong mắt ngấn lệ, ai oán lại vội vàng ngẩng đầu nhìn hắn.
Thái tử đáy mắt là dục vọng nồng đậm, lại mang theo sự ẩn nhẫn cực độ. Theo nàng động tác khẩn trương, gấp rút, hô hấp hắn cũng bắt đầu hỗn loạn, đồng tử càng ngày càng sâu, như ác thú bị nhốt trong lồng, gấp gáp muốn phá tan ràng buộc.
Thời gian ở đầu ngón tay từng chút trôi qua. Vân Quỳ thậm chí nghĩ tới, một lát nữa xe ngựa dừng ngoài Đông Hoa môn, thái tử điện hạ quần áo xốc xếch, mà nàng ngồi co ro trong xe, chật vật dị thường. Bên ngoài toàn tâm phúc thân vệ của hắn, không biết sẽ oán thầm nàng mê hoặc thái tử, thái tử điện hạ vì bảo vệ nàng mà bị thương, nàng lại một khắc cũng chờ không kịp...
Nàng cắn môi, tâm tư chợt lóe, cúi người hôn lên ngẩng đầu, ưỡn ngực tiểu điện hạ.
Thái tử mơ hồ đoán được nàng sẽ làm vậy, nhưng khi đôi môi ôn mềm mại ấy chạm vào, hắn vẫn không nhịn được nổi gân xanh.
Hắn ngửa đầu, hô hấp gấp gáp, nặng nề khép lại đôi mắt.
Vân Quỳ cũng khi xe ngựa chậm rãi dừng lại, cuối cùng hoàn thành nhiệm vụ.
Chật vật là thật sự chật vật, nàng gần như ngây ngốc quỳ ở đó, đầy mặt là, quần áo cũng dính đầy bẩn, cuối cùng vẫn là thái tử cúi người lau sạch hai má nàng.
Vân Quỳ hốc mắt cay xè, đầy mặt ngỡ ngàng, còn có chút ủy khuất.
Thái tử ngón tay phất qua đuôi mắt nàng hơi phiếm hồng, hầu kết chậm rãi nhấp nhô: "Tốt, cô dẫn ngươi hồi cung."
Hắn rất nhanh thu dọn áo bào, ôm ngang tiểu nha đầu luống cuống lên, dùng áo khoác rộng lớn dày che chắn cả hai người, đứng dậy bế nàng xuống xe ngựa.
Gió đêm lành lạnh thổi tới, Vân Quỳ đầu óc cuối cùng tỉnh táo lại, vội vàng đẩy hắn: "Điện hạ, ngài như vậy sẽ không ảnh hưởng miệng vết thương sao? Mau buông ta xuống!"
Thái tử bỏ qua những ánh mắt kinh ngạc, lo lắng, muốn ngăn cản lại không dám tiến lên, thầm thì: "Yên tâm, có cô ở, không ai dám nói ngươi một câu."
Vân Quỳ mím môi: "... Ta là sợ người nói ta sao?"
"Vậy khẳng định là."
"Ta là lo lắng điện hạ miệng vết thương."
Thái tử lạnh lùng rũ mắt: "Ngươi giãy giụa nữa, cô thật sự muốn bị thương khẩu băng liệt."
Vân Quỳ lập tức không dám động, nắm chặt vạt áo hắn, cúi đầu ngập ngừng: "Ta còn thật nặng..."
Dù sao trước ngực kia hai đóa cũng đã không nhẹ.
Có thể nói xong nàng liền hối hận. Giao thừa đêm đó, hắn kéo nàng ở bể đợi gần một canh giờ.
Điện hạ lực cánh tay, căn bản không cần lo.
Thái tử nhớ tới điều gì, bước chân dừng lại, quay đầu phân phó Đức Thuận: "Đem thư nàng mua đều chuyển đến Thừa Quang Điện."
Vân Quỳ: ! ! !
"Ta trấn điếm chi bảo!"
"Vẫn là không cần..." Nàng ngượng ngùng quẩy người, "Điện hạ xem đều là việc triều chính, ta những sách vở phố phường ấy, chuyển đến Thừa Quang Điện sợ dơ mắt ngài..."
Thái tử vẫn không động, "Phố phường dân chúng cũng là con dân của cô, cô cũng cần khiêm tốn, hiểu dân chúng yêu thích, trải nghiệm và quan sát khó khăn của dân chúng."
Vân Quỳ: "..."