Chương 59:
Vân Quỳ đời này chưa từng thấy nhiều ngân phiếu như vậy.
Từ trước ở Thượng Thiện giám làm việc vặt, năm bổng chẳng quá sáu lượng, nhân vào cung có chút tuổi đầu năm ngoái mới tăng lên tám lượng, mà thị tẩm cung nữ năm bổng là hai mươi bốn lượng, nàng mới cầm ba tháng tiền tiêu vặt hàng tháng.
Ở trong cung ăn mặc chi phí mặc dù không cần tự mình lo liệu, nhưng vẫn có lúc tay chân vụng về bị khấu lương, tầng dưới chót cung nữ ít tiếp xúc với quý nhân nương nương, được ban thưởng ít hơn hẳn những cung nữ hầu hạ bên cạnh họ, phần này hầu như không đáng kể, hơn nữa thỉnh thoảng nhờ người xuất cung mua chút thoại bản tiểu thực, những năm gần đây tổng cộng tích góp chẳng quá ba mươi hai lượng.
Thẳng đến khi đến Đông cung hầu việc, hoàng hậu cùng thái tử điện hạ ban thưởng, nàng mới có thêm chút tiền, nhưng tuyệt đối chưa giàu có.
Lần trước có người lấy một ngàn lượng ngân phiếu muốn mua chuộc nàng mưu hại thái tử điện hạ, một ngàn lượng ngân phiếu ấy đã là nàng cả đời ít thấy, cuối cùng vẫn bị bắt nộp lên.
Không ngờ keo kiệt nửa đời người, lại đợi được trời rơi xuống bánh thịt, chẳng những có ba ngàn lượng ngân phiếu, còn muốn một đêm xài hết!
Sao lại có yêu cầu vô lý như thế!
Nàng nằm mơ cũng không dám mơ lớn như vậy!
May mắn lúc trước không bị chút lợi nhỏ làm mờ mắt, bằng không sớm đã là vong hồn dưới tay thái tử điện hạ, đâu còn có ngày lành như bây giờ.
Thái tử phái hai nữ ám vệ thân thủ cực tốt đi theo bảo hộ nàng, một người tên Hoài Trúc, một người tên Hoài Thanh, hai người mặc y phục thị nữ bình thường, nhìn qua chẳng khác gì người thường.
Lúc nói chuyện mới biết, hai người đi theo Tần Qua làm việc đã mười năm.
Vân Quỳ xin phép, cẩn thận từng li từng tí sờ tay Hoài Trúc, quả nhiên cơ bắp đường cong lưu loát khoẻ mạnh, lực lượng mười phần, nàng âm thầm sợ hãi thán phục không thôi.
Ôm ba ngàn lượng ngân phiếu, Vân Quỳ quyết định ngang tàng một phen, mời hai người cùng đi đến Vọng Giang lâu, tửu lâu phồn hoa nhất Bình châu phủ, dùng cơm tối.
Vừa thấy thực đơn, Vân Quỳ giật mình.
Trong điếm, món ăn nào cũng không dưới hai lượng bạc, một đĩa sơn nấu cừu đã hai mươi lượng, cá muối, hải sâm, gân hươu, vây cá thậm chí lên đến năm mươi lượng!
Những sơn hào hải vị ấy nàng đều thấy trong thực đơn ngự yến, sau này trên bàn ăn Đông cung cũng thường có, nàng may mắn được thưởng thức vài lần, biết giá trị, mỹ vị, nhưng dù trong tay có dư, nàng cũng không tự bỏ tiền ra ăn những món đắt đỏ như thế.
Hôm nay đành phải vậy, ba ngàn lượng cứ thế mà tiêu.
Vui vẻ xen lẫn chút sợ hãi, gọi món ăn xong, Vân Quỳ vẫn không chắc hỏi: "Các ngươi ở dưới tay điện hạ nhiều năm, tất nhiên hiểu rõ tính tình hắn hơn ta, các ngươi nói, ba ngàn lượng ngân phiếu này chẳng phải là hắn thử ta, gài bẫy ta, chỉ cần ta dám tiêu hết, ngày mai liền bị bịa đặt tội danh…?"
Hoài Trúc kinh ngạc nói: "Cô nương sao lại nghĩ như vậy?"
Hoài Thanh nói: "Điện hạ nếu muốn xử trí ai, giơ tay chém xuống còn không dễ hơn, nhất định phải cho cô nương ba ngàn lượng bạc để tiêu, chẳng phải thừa?"
Vân Quỳ sờ sờ cổ, cười nói: "Cũng phải."
Hoài Trúc nói: "Điện hạ luôn nói một là một, đã cho cô nương ân sủng, cô nương cứ yên tâm mà tiêu."
Vân Quỳ gật đầu, thấy tiểu nhị còn chờ bên cạnh, nàng mạnh tay gọi mấy món đắt nhất trong điếm.
Tiểu nhị thấy là khách quý, thái độ lập tức lấy lòng, hầu hạ nước trà.
Toàn bộ một bàn sơn hào hải vị, tổng cộng ba trăm lượng, các cung nữ làm đến bên cạnh Tần ma ma, hoàng hậu, cộng thêm những ban thưởng lớn nhỏ, cả đời cũng chỉ có bấy nhiêu.
Vân Quỳ vừa ăn vừa cảm khái, lại cùng hai người bàn kế tiếp tiêu tiền ở đâu.
Hoài Trúc đề nghị: "Cô nương có thể mua nhiều tơ lụa, đồ trang sức."
Hoài Thanh cũng nói: "Bình châu phủ đồ sứ, trân châu, hương liệu, phấn son cũng nổi tiếng gần xa."
Vân Quỳ gật đầu, trước loại trừ hương liệu và yên chi, điện hạ không thích mùi thơm quá nồng, nàng hầu hạ trong cung, cũng không cần trang điểm lòe loẹt, gây sự chú ý.
Ba người từ Vọng Giang lâu đi ra, dọc theo phố Xương Nhạc, nơi phồn hoa nhất của Bình châu phủ, từng nhà mà đi dạo.
Nhân không biết ở Bình châu phủ lưu luyến bao lâu, Vân Quỳ tới trước một tiệm may mua bốn bộ y phục, lưu lại mấy ngày nay để thay giặt.
Rốt cuộc biết vì sao điện hạ lại nhường nàng không mang theo gì cả, nguyên lai là có ý đồ này.
Nàng hiện tại cũng như thế, ân sủng đang thịnh a?
Vân Quỳ đêm nay nhếch mép lên rồi liền không buông xuống nữa.
Ngay sau đó lại đi tiệm tơ lụa kế bên mua mười thớt vải tốt, đủ loại như phù quang cẩm, vải gấm châu, gấm thêu, đề hoa quyên, dù sao cũng đều chọn loại tốt mà mua.
Vải vóc quá mức lộng lẫy không dùng được trong cung, liền tích trữ trước, còn có hai tấm vải tuyết rèn, có thể cho thái tử điện hạ làm hai bộ tẩm y.
Nàng tuy rằng tay chân vụng về, nhưng rốt cuộc cũng ở châm công cục một năm, cẩn thận suy nghĩ một chút, một kiện tẩm y vẫn có thể vá may được. Điện hạ nếu không chê liền mặc, nếu hắn ghét bỏ, nàng liền sửa lại rồi tự mặc.
Châu báu các thì quét sạch không còn gì, riêng kim trâm, bảo trâm đã mua sáu cái, vòng tay vàng hai đôi, vòng phỉ thúy một đôi, lại cho Hoài Thanh và Hoài Trúc mỗi người một cái khóa vàng ròng.
Hai người kia đi theo bên ngoài, không dùng đến những thứ này, Vân Quỳ liền thuận miệng nói: "Vải vóc cùng yên chi các ngươi không muốn thì thôi, những thứ này nhất định phải nhận lấy, không có tiền còn có thể cắt chút vải vụn để khâu vá tạm."
Hoài Thanh, Hoài Trúc nhìn nhau, có nên nói cho cô nương biết, lương tháng của các nàng làm ám vệ thực ra cao hơn cô nương ba năm lần không?
Vân Quỳ kiên trì nói: "Huống hồ các ngươi ở bên ngoài đánh đánh giết giết không an toàn, ta xem trong thoại bản không phải thường xuyên có loại cảnh ấy sao, bị người đâm trúng chỗ hiểm, lúc mấu chốt lại được kim tỏa ngọc bội ở trước ngực cứu mạng..."
Hoài Thanh, Hoài Trúc: "..."
Hai người chống đỡ không nổi, chỉ phải nhận lấy, "Vậy thì đa tạ cô nương."
Bất quá nói đến kim tỏa cứu mạng, Vân Quỳ cảm thấy rất cần thiết cho thái tử điện hạ cũng mua một cái.
Hắn liên tục gặp ám sát, năm ngoái hồi kinh thậm chí trúng ba mũi tên, chỉ mua một cái là không đủ, phải bảo vệ toàn thân trên dưới những chỗ hiểm yếu.
Đi loanh quanh mấy tiệm, vẫn không tìm được thứ nàng muốn.
Chưởng quầy một tiệm vàng thấy nàng ra tay hào phóng, chủ động tiến lên hỏi: "Phu nhân nếu có ý tưởng, cũng có thể mô tả với thợ kim hoàn của chúng tôi, chúng tôi nhất định làm ra được theo ý phu nhân."
Vân Quỳ nghe thấy tiếng "Phu nhân" theo bản năng có chút hoảng sợ, không tiện giải thích thân phận với người ta, lại sợ ung dung chấp nhận lời gọi này, bị điện hạ cho rằng nàng lòng dạ quá cao, đành phải nói: "Ngài cứ gọi tôi cô nương là được."
Lời của chưởng quầy tiệm vàng này, nàng cảm thấy được, dù sao tiền tiêu cũng là bạc của điện hạ, càng làm cho hắn vui vẻ, lần sau nàng còn có thể được nhiều ban thưởng hơn.
Chỉ là nàng cũng không tưởng tượng ra hình dạng cụ thể, đành khó khăn chỉ vẽ với thợ kim hoàn một chút, "Ngực đeo một tấm kim phiến... Bụng cũng cần, che chắn hết những chỗ hiểm yếu trên người, rồi... Không được quá nặng, không được ảnh hưởng đến việc vận động..."
Chưởng quầy và thợ kim hoàn nhìn nhau, trên mặt đều lộ ra vẻ hiểu ý.
Thợ kim hoàn: "Tháng trước chúng ta hình như mới làm loại này?"
Chưởng quầy lập tức nói: "Vị khách hàng đó vẫn chưa lấy hàng, tôi liền đưa cho phu... cho cô nương xem thử."
Vân Quỳ lập tức gật đầu.
Chưởng quầy rất nhanh lấy ra một cái hộp gấm, mở ra là một chuỗi xích vàng giống như chuỗi ngọc, chỉ là xích rối rắm phức tạp, chất đống trong hộp không nhìn ra hình dạng, đợi chưởng quầy kia sắp xếp lại, cho nàng xem xích vàng buông xuống tự nhiên, Vân Quỳ mới chợt hiểu ra, nguyên lai là loại vòng cổ đeo trên người.
Thợ kim hoàn nói: "Chỉ cần ở mấy chỗ cô nương nói thêm vài tấm kim phiến nữa, chẳng phải là đúng kiểu cô nương muốn sao?"
Vân Quỳ cũng không nói được có phải là thứ mình muốn hay không, chăm chú nhìn một lát, tưởng tượng xích vàng này đeo trên người thái tử điện hạ oai phong lẫm liệt, hình như, khó hiểu, có chút... ngứa mắt.
Nhưng có thể bảo vệ hắn, cũng coi như là lòng thành của nàng.
Thượng nguyên đêm đó, Tào công công còn ám chỉ nàng mua lễ vật cho điện hạ. Nàng khi đó viêm màng túi, mua trái cây điểm tâm còn phải thái tử điện hạ cho bạc, cũng biết điện hạ không thích những đồ chơi phố phường kia. Hiện giờ trong tay dư dả, liền mượn hoa hiến phật vậy.
"Liền chiếu cái này sửa a," nàng mím môi, "Đúng rồi, cái vòng cổ này khi nào làm xong? Ta không phải người địa phương, không thể ở đây lâu."
Đánh Kim sư phó đáp: "Nhanh thì hai ngày."
Vân Quỳ nghĩ nghĩ, điện hạ đã đến tra án, không thể nào hai ngày liền hồi kinh, hẳn là kịp lấy.
Chưởng quầy cười nói: "Vậy mời cô nương trước giao tiền đặt cọc."
Vân Quỳ chần chờ hỏi: "Thêm kim phiến, một bộ làm hết bao nhiêu bạc?"
Chưởng quầy ra hiệu, thành thật nói: "Nhiều nhất không quá ba trăm lượng bạc."
Vân Quỳ nói: "Ta đây giờ liền trả ngài ba trăm lượng, ngài đừng có lừa ta, ta trên đầu vị kia cũng không phải ngài có thể chọc nổi."
Chưởng quầy vội nói: "Cô nương yên tâm, tiểu điếm tuyệt đối không lừa gạt, tiểu hài tử cũng không lừa gạt!"
Ra tiệm vàng, lại qua mấy nhà châu báu và đồ cổ, Vân Quỳ không hiểu đồ sứ cùng đồ ngọc, giá cả lại cao, động một cái là ngàn lượng, nàng sợ bị lừa, chỉ mua hai bộ trà cụ mình thích.
Sau đó ở khu đồ cổ đi dạo một vòng, thấy một cái nhẫn bích ngọc bóng loáng, trong suốt, nàng lập tức hai mắt sáng lên, nghĩ tới thái tử điện hạ trên tay cái nhẫn mặc ngọc khắc rồng văn và kinh văn kia.
Điện hạ đeo trên tay tất nhiên là ngọc thượng thừa nhất, là biểu tượng thân phận và uy nghiêm, nhưng nàng không thích cái nhẫn đó, luôn thấy đen sì, âm u, đè người khó thở, hơn nữa cái văn khắc đó… mài quá khó coi.
Nàng dùng thân thể miêu tả từng nếp nhăn, cảm nhận từng chỗ lồi lõm, dù là ở bên hông hay chỗ nào, cũng khiến nàng cả người không nhịn được run rẩy.
Cố tình hắn lại thích như thế…
Cái nhẫn bích ngọc này khác hẳn, toàn thân bóng loáng, chạm vào mát lạnh, dù không có bất kỳ khắc văn nào, nàng cũng tưởng tượng ra, đeo vào ngón tay gầy xương, trắng trẻo của nam nhân sẽ ra sao tự phụ và tuấn nhã.
Quan trọng nhất là, hắn dùng cái này, nàng cũng sẽ không khó chịu…
Nàng với chưởng quầy nài nỉ, cuối cùng sáu trăm lượng mua được.
Ra cửa, lại dùng tiền lẻ mua nhiều đồ ăn vặt, còn mua chút cho Tào Nguyên Lộc và Tần thị vệ. Cứ như vậy mua tẹt ga, cuối cùng trên tay còn hơn ba trăm lượng.
Sao còn nhiều tiền thế này! Tiêu không hết làm sao về nhà!
Vân Quỳ lâm vào buồn rầu.
Hoài Thanh nói: "Hay là, lại đi mua mấy món trang sức?"
Vân Quỳ lắc đầu, nàng chỉ là cung nữ nhỏ, mua trang sức bằng vàng đều là tích góp, đầy đầu châu ngọc cũng không hợp.
Quét mắt nhìn xung quanh, bị tấm bảng "Ngũ gian viện, đình đài, thuỷ tạ đầy đủ, ba trăm lượng bán" ở phòng nha thu hút ánh mắt.
Ba trăm lượng, vừa vặn!
Nàng sao lại không nghĩ đến!
Tương lai nếu có cơ hội xuất cung, nàng không cần mua nhà! Vừa lúc ở đây non xanh nước biếc, phong cảnh hữu tình, lại mua thêm người trông nhà, ngày tháng không phải quá thoải mái sao!
Hỏi phòng nha mới biết, cái viện này thuộc về một hào nông thôn, nhưng ông ta bị bệnh nặng, mấy năm nay vì chữa bệnh đã tiêu hết tiền của, con trai ông ta đành phải bán nhà lấy tiền chữa bệnh.
Vân Quỳ theo đến xem nhà, tuy là ban đêm, nhưng thấy viện này mái cong, cửa sổ trong suốt, còn có hồ nước và hoa viên, trước kia nhất định được chăm sóc tốt, nàng rất hài lòng, lập tức làm thủ tục.
…
Thái tử từ ngoài trở về, thấy nàng chưa về, bật cười: "Mới ba ngàn lượng, nàng tiêu lâu thế à?"
Tần Qua phái người theo dõi bảo vệ trở về báo cáo: "Cô nương mua được một tòa nhà, nói để dưỡng lão sau khi xuất cung, nên chậm trễ giờ giấc."
Lời nói vừa dứt, ý cười trên môi thái tử biến mất, trong mắt hiện lên vẻ lạnh lẽo.
Vân Quỳ thắng lợi trở về, trước hết sai người đem một xe tơ lụa, trái cây và đồ ăn xuống, rồi theo Tào Nguyên Lộc vào tùng vườn hậu viện, đến chính phòng, chuẩn bị dâng chiếc bích ngọc nhẫn kia cho Thái tử.
Nhưng vừa bước vào cửa, nàng đã thấy nam nhân xoay người, nét mặt âm trầm như mực.