Chương 61:
Vân Quỳ bên tai ong ong, khí huyết cùng cảm giác say dâng lên. Thật lâu sau, nàng mới nghe rõ hai câu trả lời hắn nói, rõ ràng khắc sâu trong đầu.
Nàng vẫn không thể tin, cánh môi khẽ run: "Điện hạ vừa nói… có… có gì?"
Thái tử khớp hàm cắn chặt, không định giải thích thêm, "Không nghe rõ thì thôi."
Vân Quỳ lại cẩn thận nhớ lại hai câu đó.
Hắn nói "Cố ý", chẳng lẽ là trả lời câu nàng thầm nghĩ ——
"Không cần vắt óc đoán nữa, hắn đối với ta đến cùng vô tình hay cố ý."
Còn câu sau, "Ăn hay không ngán, trước ăn rồi nói", hẳn là đáp lại ——
"Thẳng đến hắn ăn đủ rồi, chán rồi, thấy ta chẳng có gì hơn, ta mới cầm ban thưởng, toàn thân trở ra."
Vài lời ít ỏi, sóng to gió lớn nổi lên. Nàng ngẩn người, thật lâu không nghĩ ra.
"Điện hạ ngài…"
"Nói là… đối ta cố ý?"
Vân Quỳ mặt đã đỏ bừng lại càng thêm nóng rát, hai má đỏ ửng lan đến tận vành tai và cổ.
Trong đầu hỗn loạn, mờ mịt.
"Hay là, trong miệng hắn cố ý chỉ là đối ta nói lời ngon tiếng ngọt, chờ hắn ăn chán rồi cố ý sẽ thành vô tình?"
Thái tử: "..."
Vân Quỳ cố gắng bình tĩnh lại, cắn răng nói: "Điện hạ không muốn nhắc lại lời vừa rồi, vậy thì thả ta xuống đi. Dù sao ta cũng chỉ là người có cũng như không, không đáng điện hạ để trong lòng."
Thái tử nhíu mày: "Uống nhiều rượu rồi, nói linh tinh."
Vân Quỳ thở dốc: "Điện hạ vốn hỉ nộ vô thường, nói đổi mặt liền đổi mặt, trong lòng… có để ý ta chút nào không? Sao lúc nóng lúc lạnh?"
Thái tử phớt lờ, bế nàng đi nhanh qua cửa, sắp ra khỏi cổng lớn.
Vân Quỳ tức giận đánh vào ngực hắn, mượn men say khóc lóc om sòm: "Đây là nhà ta! Khế nhà ghi rõ tên ta, dù điện hạ bỏ tiền mua, ngài cho ta rồi, ta mua gì cũng không liên quan đến ngài! Ngài chưa đồng ý, cưỡng ép mang ta đi, là tự xông vào nhà dân!"
Thái tử rũ mắt cười lạnh: "Vậy ngươi đi báo quan, ai dám cứu ngươi khỏi tay cô?"
Vân Quỳ cắn môi: "Điện hạ không nói rõ, ta không đi với ngài!"
Thái tử cười lạnh: "Là tự ngươi nói, sẽ tận tâm tận lực phụng dưỡng cô, còn muốn đem chính mình cho cô, đến khi cô ăn đủ, ăn chán mới thôi, sao? Đổi ý rồi?"
Vân Quỳ: "..."
Giống như sấm sét đánh xuống, trong đầu "Oanh" một tiếng, lại rơi vào trống rỗng.
Cả gan được rượu tráng lên cũng biến mất.
Hồi lâu sau, nàng kinh ngạc ngẩng đầu, nghi ngờ hỏi hắn: "Điện hạ, ngài… thật sự nghe được trong lòng ta nghĩ gì?"
Nàng chắc chắn, lúc nãy nàng ngồi đây uống rượu giải sầu, tuyệt đối! Tuyệt đối không hề mở miệng!
Cũng không nói ra những lời thẹn thùng đó!
Thái tử lần này trực tiếp giải thích nghi ngờ của nàng, nhìn chằm chằm mắt nàng, gằn từng chữ: "Là biết đọc tâm."
Dứt lời, ý vị thâm trường nhướng mày.
Vân Quỳ nháy mắt đỏ bừng, rượu trong bụng như dầu sôi lửa bỏng, thiêu đốt nàng.
"Hắn thật sự biết đọc tâm!"
"Ta trước giờ trong lòng đối hắn tất cả đường đột, thô lỗ, chậm chạp, vô lễ, thậm chí còn mắng hắn! Hắn đều nghe được? !"
Thái tử ung dung: "Nghe được."
Vân Quỳ: ! ! !
Nhớ lại lúc thông phòng, kỳ thật hắn đã vô tình tiết lộ chuyện biết đọc tâm, chỉ là nàng vẫn tự lừa mình dối người, không tin, thậm chí tự an ủi, thuật đọc tâm dù huyền diệu đến đâu, hắn chỉ hơn người thường chút ít khả năng nhìn thấu lòng người mà thôi.
Không ngờ lại là thật!
Hắn thật sự nghe được tất cả tiếng lòng nàng!
Nghĩ kỹ lại, nàng là người khác mộng, thái tử có thể nghe được tiếng lòng cũng không phải không thể.
Nhưng nàng vẫn không tin, chăm chú nhìn hắn, mạnh dạn khởi động tiếng lòng.
"Tiêu… Tiêu quý phi?"
Vì thế, mắt nàng mở trừng trừng nhìn nam nhân. Sắc mặt hắn tức thì chuyển trầm, giọng nói cũng lạnh xuống: "Cô khuyên ngươi, chớ có ý đồ khiêu chiến đến giới hạn cuối cùng của cô."
Vân Quỳ thoáng chốc như sét đánh ngang tai, đủ loại chuyện trong quá khứ ào ào ùa về trong đầu.
"Cho nên, điện hạ từ đầu đã biết, ta trong lòng... Mơ ước ngài?"
Nàng vắt óc suy nghĩ, mới tìm ra được câu nói có vẻ văn nhã như vậy.
Thái tử mặt không đổi sắc: "Đúng, ngươi trong lòng nghĩ muốn thân cô, muốn nhìn cơ ngực, muốn sờ khắp người cô, thậm chí muốn ngủ cô. Cô biết hết, nhìn thấu hết, ngươi cứ phá phách không ngừng mà thôi."
Vân Quỳ: ! ! !
Còn nói không chọc thủng, giờ ngươi không phải đang chọc sao?
Vẫn là kiểu đao thật thương thật, đâm thủng nàng luôn, hung hăng chọc!
Thái tử rũ mắt nhìn nàng: "Cho nên ngươi nên biết, cô đối với ngươi dễ dàng tha thứ đến nhường nào. Những lời đại nghịch bất đạo trong lòng ngươi, nếu để người khác biết, ngươi đã chết ngàn lần vạn lần rồi."
Lông mi Vân Quỳ không tự chủ được run lên, cả người căng thẳng, nhất là chỗ bị hắn ôm lấy sau lưng và đầu gối cong, mọi nơi da thịt chạm nhau, lúc này đều như lửa đốt.
Nàng thật sự không thể bình tĩnh lại, môi run run nói: "Ngài, nếu không thả ta xuống trước?"
Nàng thật sự cần yên tĩnh một chút.
Thái tử cười nhạo: "Sao? Có gan nghĩ lung tung trong lòng, lại không có can đảm đối mặt với cô?"
Vân Quỳ khóc không ra nước mắt, bị ném xuống trước xe ngựa, định nhân cơ hội chạy trốn, lại bị hắn mạnh mẽ đặt ngồi lên giường.
Thái tử: "Còn dám hỗn láo, nợ cũ nợ mới tính chung một thể."
Vân Quỳ lúc này mới không dám manh động, nhưng mới oán thầm hai câu, ánh mắt sắc bén lạnh lùng của nam nhân đã phóng tới.
"..."
Cuộc sống này còn có thể sống nổi không đây!
Xe ngựa lộc cộc chạy về, nàng khó được một lần gan lớn bỏ nhà trốn đi, trong vòng một canh giờ ngắn ngủi cuối cùng đều thất bại.
Mà giờ khắc này, đủ loại chuyện trong quá khứ lại như đèn kéo quân lướt qua trong đầu nàng.
Trên mặt nàng ngoan ngoãn, luôn miệng nhớ thân phận của mình, nhưng trong lòng chưa từng ngừng mơ ước thân xác hắn, mỗi ngày mở to mắt ra, chỉ thấy cơ ngực hắn thật cường tráng, cơ bụng thật sâu, tiểu điện hạ thật lớn… Những điều đó hắn đều biết hết.
Rất nhiều việc trước kia còn nghi ngờ, giờ phút này đều đã có lời giải thích.
Khó trách ở suối nước nóng cung tắm thuốc không cần nàng hầu hạ, khó trách hắn luôn ăn mặc kín đáo, khó trách mỗi đêm trước khi ngủ đều không cho nàng nghĩ lung tung… Nguyên lai hắn đã sớm biết tâm tư nàng, vẫn luôn đề phòng nàng!
Thái tử đột nhiên lạnh lùng liếc mắt một cái: "Ngươi xác định, muốn nhớ lại từ đầu đến cuối những tâm tư xấu xa đó một lần nữa?"
Vân Quỳ: "..."
"A a a chết não không cần nghĩ nữa! ! !"
Nàng quyết định làm việc khác để dời sự chú ý, để mình bình tĩnh lại.
Đầu tiên là đảo mắt nhìn những cửa hàng bên đường, chờ xe ngựa rẽ vào đường tắt, lại giả vờ bận rộn đánh giá từng chi tiết điêu khắc trang trí trong xe, cho đến khi thu tầm mắt lại thì vô tình chú ý tới bàn tay lạnh lẽo trắng ngần của nam nhân đặt trên đầu gối.
Và, trên ngón cái viên nhẫn bích ngọc kia.
Vân Quỳ ngẩn ra một lúc lâu, trong lòng từ từ dâng lên cảm xúc khác thường: "Điện hạ… Sao lại đeo nhẫn ta mua?"
Nam nhân môi mỏng cong lên, không trả lời.
Cho đến khi nàng bị ôm trở về tùng vườn, nằm trên giường gỗ lê trong phòng ngủ của hắn, viên nhẫn bích ngọc lạnh lẽo chạm vào gáy nàng.
Ánh mắt hắn nặng nề, cuối cùng lên tiếng: "Vì sao cô lại mua cho cô cái nhẫn này, hả?"
Vân Quỳ lạnh đến không nhịn được co rúm, mạnh miệng nói: "Điện hạ cho ta ba ngàn lượng ngân phiếu, ta có ơn tất báo, đương nhiên không thể chỉ nghĩ đến mình."
"Viên nhẫn ngọc kia của ngươi quá cấn! Mài đến ta khó chịu lắm!"
Suy nghĩ không tự chủ được bay ra, lại gắng gượng lấy lại tinh thần, nàng mới hậu tri hậu giác nhận ra mình nói gì, run run rẩy rẩy nhìn vào đôi mắt trầm tĩnh của nam nhân.
Thái tử: "Nguyên lai là vậy."
Vân Quỳ: "..."
"Hắn quả nhiên lại nghe thấy!"
Bích ngọc nhẫn từng khúc hướng hạ du dời, dán vào mỗi nơi trơn bóng trắng nõn như mỡ đông loại da tuyết. Nam nhân không nhìn nàng, kịch liệt run rẩy, động tác trong tay không nhanh không chậm.
"Cô viên kia mặc ngọc nhẫn, khắc là trừ tà phá ma kinh Phật, ngươi tất nhiên là chịu không nổi."
Vân Quỳ: "..."
"Ta thế nào cảm giác ngươi đang mắng ta!"
Thái tử nói: "Ngươi cái này, ngọc chất mặc dù kém rất nhiều, ngược lại là bóng loáng mịn nhẵn. Nếu mua, không ngại thử một lần."
Lạnh lẽo xúc cảm giống như điện lưu từ đuôi xương cụt nhanh chóng kéo lên. Vân Quỳ đầy mặt ửng hồng, cả người căng chặt, ê ẩm sưng, mỗi ngón tay cũng không nhịn được run rẩy.
Cuối cùng, nàng ôm gối mềm, nức nở khóc lên.
"Tạo nghiệt a!"
"Ta tại sao phải cho chính mình đào lớn như vậy một cái hố!"
Nhớ tới chính mình lưu lạc đến tận đây, không khỏi bi thương trào ra. Nàng lau nước mắt, một lần hoài nghi đây là chính mình chết đi ảo giác.
Kỳ thật, nàng sớm ở đêm Thái tử trọng thương tỉnh lại cũng đã chết rồi!
Cái gì thuật đọc tâm, cái gì đi vào giấc mộng lập công, liên tiếp phá kỳ án, bắt được cung đình bí sự, cái gì bị Thái tử sủng ái, ban thưởng ngàn lượng ngân phiếu, đều là nàng chết đi phán đoán, căn bản không có chuyện như vậy!
Thái tử nghe tiếng, bất đắc dĩ thở dài. Đem tấm đệm thấm ướt ném xuống, đem thân thể nhỏ bé co rúc giữa giường tách lại đây, "Nghĩ ngợi lung tung cái gì?"
Vân Quỳ đầy mặt nước mắt, mũi đỏ bừng, búi tóc lộn xộn rũ xuống hai bên, một bộ bị khi dễ tàn ác bộ dáng.
"Ta không tin, khẳng định đều là giả dối."
Nàng khóc đến thanh âm đều run rẩy, một đôi tròng mắt ngấn lệ mơ màng nhìn hắn.
"Trừ phi điện hạ cho ta một lời giải thích. Ta rõ ràng trong lòng đối với ngươi mọi cách mơ ước, sắc đảm ngập trời, điện hạ vì sao chậm chạp không chịu giết ta?"
"Còn có câu kia 'Cố ý', ta quá ngốc, nghe không hiểu."
"Còn có..."
Lời còn chưa dứt, nam nhân cúi người nâng mặt nàng, môi mỏng nóng bỏng phủ lên đôi môi mấp máy của nàng, đem những lời chưa nói hết đều thôn phệ...