Sau Khi Bị Thái Tử Âm Hiểm Nghe Được Tiếng Lòng

Chương 08:

Chương 08:
Thái tử hung ác nham hiểm, khuôn mặt hiện ra một tia vặn vẹo hiếm thấy.
Cùng lúc đó, hắn cảm nhận được cả người khí huyết sôi trào vì câu nói ấy, cổ nổi gân xanh, đáng sợ đến mức độ cong.
Đặc biệt eo bụng phía dưới dị thường nóng bừng, phảng phất ngàn vạn con côn trùng đang gặm nuốt máu thịt.
Hắn hàng năm ngâm mình trong bình thuốc, đối các loại độc vật thuộc như lòng bàn tay, ý thức được đó là thứ gì, trong mắt liền hiện lên một vòng sát khí hung ác.
"Ngươi cho cô kê đơn?"
Vân Quỳ đầy mặt ngạc nhiên, không hiểu Thái tử nói gì, theo bản năng phủ nhận: "Nô tỳ không có..."
Nàng mới vào điện, làm sao kê đơn được?
Thái tử lại trúng độc sao?
Thái tử hiển nhiên không tin nàng. Dù sao tiểu nha đầu này trông nhu thuận dịu ngoan, lại là kẻ tâm địa đen tối, suốt ngày mơ ước thân thể hắn. Cho dù không có hoàng hậu bày mưu tính kế, nàng cũng rất có khả năng liều lĩnh, mượn kê đơn để bày tỏ tình cảm.
Hắn vẫn quá nhân từ, vậy mà để nàng sống đến bây giờ. Hắn nên sớm vài lần trước giết chết nàng, bằng không hôm nay cũng không bị nàng bày kế hãm hại.
Thái tử cực lực đè nén sự xao động trong cơ thể, nhìn từ trên xuống dưới thiếu nữ trước mặt, giọng nói không vội không chậm.
"Cô nên từ chỗ nào hạ thủ?"
"Ngươi nghĩ như vậy muốn cô, không bằng cô tướng ngươi rút gân lột da, làm thành đèn lồng da người, treo trong điện mỗi ngày làm bạn cô, như thế nào?"
Vân Quỳ sợ đến mức hàm răng run lên, liên tục lắc đầu nói: "Điện hạ tha mạng! Nô tỳ thật không có!"
Người khác nói như vậy, có lẽ chỉ là dọa nàng, nhưng Thái tử thì không, vì hắn thật sự sẽ làm nàng thành đèn lồng da người.
Nghĩ đến ý nghĩa của mấy chữ ấy...
Vân Quỳ lại muốn khóc.
Mạng sống như treo trên sợi tóc, một giọng nói vội vã truyền vào điện: "Điện hạ!"
Vân Quỳ mừng rỡ quay đầu, như gặp được cứu tinh: "Tào công công cứu mạng!"
Tào Nguyên Lộc nhìn thấy xác chết trên đất và chủy thủ trong tay Thái tử, trong lòng hối hận không thôi. Hắn mới rời đi một lát, đã để kẻ xấu thừa lúc vắng mà vào, ra tay với điện hạ.
"Đều là lỗi của nô tài, điện hạ có bị thương không?"
Hắn sơ lược nhìn vết máu trên người Thái tử, mới phát hiện đều là máu người khác, nhưng thấy ánh mắt Thái tử đỏ ngầu, lộ vẻ nóng giận, chỉ sợ là chứng cũ tái phát, vội vàng quay đầu gọi Trịnh lão thái y: "Lão thái y, ngài mau xem cho điện hạ."
Trịnh lão thái y xách hòm thuốc vội vàng vào điện. Ông tuổi cao, sớm đã nổi tiếng, lại là một trong số ít thái y đáng tin cậy. Mặc dù không bằng Hà Bách Linh có diệu thủ hồi xuân, nhưng y thuật cũng rất cao minh, kinh nghiệm phong phú, Thái tử từ nhỏ đều do ông chữa trị. Tào Nguyên Lộc cố ý xuất cung mời ông về.
Trịnh lão thái y liếc mắt một cái liền nhìn ra Thái tử khác thường, vội vàng bắt mạch, châm chước một lát, mặt lộ vẻ lo lắng nói: "Điện hạ trúng hợp hoan tán."
Vân Quỳ kinh ngạc há hốc mồm. Nàng tuy không nghiên cứu độc dược, nhưng nghe thấy "hợp hoan tán" ba chữ, lông mày run lên.
Là loại thuốc... khiến người điên cuồng ấy sao?
Nàng run rẩy ngẩng đầu, Thái tử một đôi mắt đen lạnh như hàn đàm, nặng nề nhìn chằm chằm nàng.
Vân Quỳ: ...
Oan uổng quá! Nàng nào có gan cho Thái tử uống xuân dược!
Nàng không phủ nhận Thái tử rất tuấn mỹ, cao lớn, thân hình cường tráng, cơ bắp rắn chắc, nhưng cho nàng mười cái gan, nàng cũng không dám bất kính với Thái tử, chán sống sao?
Thái tử nắm chặt chủy thủ, khớp xương phát ra tiếng kêu, hiển nhiên đang giận dữ.
Cho dù hợp hoan tán không phải nàng hạ, nhưng chỉ dựa vào sự khinh nhờn của nàng, nha đầu kia cũng chết không đủ tiếc.
Lúc Vân Quỳ tưởng mình khó giữ được mạng sống, Trịnh lão thái y đột nhiên nói: "Là trên khăn của cung nữ này tẩm hợp hoan tán!"
Mọi người theo lời nhìn lại, Trịnh lão thái y ngồi xổm trước giường, lấy ống tay áo che miệng mũi.
Mới vừa xem mạch xong cho Thái tử, Trịnh thái y liền tìm kiếm khắp điện xem nguồn gốc của hợp hoan tán, từ chén thuốc, lư hương cho đến nến đều được kiểm tra kỹ lưỡng. Cuối cùng, mùi hợp hoan tán được phát hiện trên chiếc khăn của tỳ nữ.
Tào Nguyên Lộc che mũi lại gần xem xét, trong lòng liền đoán được: "Chắc là cung nữ này rắc xuân dược lên khăn, nếu ám sát thất bại thì dùng thuốc này dụ dỗ điện hạ, rồi tìm cơ hội ám sát sau. Nàng ta quả thực là thâm hiểm độc ác!"
Đang định sai người điều tra kỹ, Thái tử nhắm chặt mắt, "Không cần điều tra, kéo ra ngoài."
Tào Nguyên Lộc kinh ngạc: "Không cần kiểm tra?"
Đương nhiên không cần kiểm tra, lúc cô gái này vừa vào điện đã tự giới thiệu: "Quốc cữu gia đã ra lệnh, Thái tử tuyệt đối không thể sống quá tháng này, tối nay là thời cơ tốt nhất."
Chỉ là hắn không ngờ thích khách còn để lại chuẩn bị ở sau, trên chiếc khăn đó.
Những kẻ tôm tép nhãi nhép này, sớm muộn gì hắn cũng sẽ tính sổ từng tên một.
Tào Nguyên Lộc không rõ tình hình, đành phải cung kính chắp tay, sai người mang xác cung nữ và chiếc khăn đi xử lý.
Vân Quỳ được minh oan, lập tức chỉ trời thề: "Điện hạ minh giám, quả thật không phải nô tỳ làm! Nô tỳ trong sạch, đối điện hạ luôn một lòng một dạ!"
Thái tử thở hổn hển, đôi mắt đỏ ngầu bất thường.
Trịnh thái y thở dài: "Hợp hoan tán không thuốc nào cứu được, điện hạ lại trúng thêm kịch độc, không được chống đỡ mạnh, không thì e là nguy hiểm đến tính mạng."
Tào Nguyên Lộc sắc mặt phức tạp nhìn Thái tử, rồi liếc nhìn Vân Quỳ, nhưng không dám lên tiếng.
Trịnh thái y do dự một lát, nói thẳng: "Hợp hoan tán chỉ có cách nam nữ giao hợp mới giải được, điện hạ có thị thiếp, cung nữ thị tẩm hay người nào khác không?"
Vừa dứt lời, trong điện bỗng nhiên yên tĩnh lạ thường.
"Bất tài chính là kẻ hèn này..."
Vân Quỳ ngẩng đầu kinh ngạc, rồi run rẩy rụt rè lại.
"Nhưng mà không cần đâu! Tuyệt đối không cần! Ai biết Thái tử điện hạ có làm được không, nếu phát hiện không được thì thẹn quá thành giận, rồi một nhát đâm chết ta! Mới nãy hắn còn nói muốn làm ta thành đèn lồng da người... Được rồi được rồi, không tranh giành vũng nước đục này, ngài cứ tìm người khác giỏi hơn đi!"
"Tuy rằng quả thực rất đẹp mắt, hẳn là cũng rất dễ chịu khi sờ, nếu là ta, Thái tử điện hạ nằm trên giường hôn mê bất tỉnh, mặc cho ta sờ mó, ta có thể sẽ không khách khí..."
Thái tử tái mặt, cắn răng nghiến lợi nhìn chằm chằm kẻ điên này.
Vân Quỳ cúi đầu, lại thấy mình lo lắng quá.
Thái tử ghét nàng như vậy, cũng sẽ không để nàng hầu hạ.
Ai ngờ mới nghĩ đến đó, liền nghe thấy trên đầu một tiếng cười lạnh: "Tốt."
Tốt, tốt cái gì?
Vân Quỳ nơm nớp lo sợ ngẩng đầu, đối diện với đôi mắt đỏ ngầu như máu, máu trong người cô như đông cứng lại.
Thái tử cong môi lên một nụ cười lạnh lùng, "Những người khác lui ra."
Lại nhìn chằm chằm Vân Quỳ: "Ngươi ở lại."
Vân Quỳ: ...
Tào Nguyên Lộc thầm thở phào, ban đầu còn sợ chủ tử mình mấy năm nay không gần nữ sắc, dù trúng hợp hoan tán cũng nhất quyết không đụng đến phụ nữ, không ngờ lại dễ dàng đồng ý.
Hắn nhìn Vân Quỳ với vẻ khích lệ, lại thấy nha đầu kia như người mất cha mẹ, đang định an ủi vài câu, nhưng điện hạ đang cần giải độc hợp hoan tán, không thể trì hoãn, đành phải nói: "Hãy hầu hạ điện hạ thật tốt, xong việc sẽ có trọng thưởng."
Không phải chứ, đây chính là người đầu tiên nằm cạnh điện hạ, lại giải được cơn nguy cấp cho điện hạ, thị tẩm có công, không chừng ngày mai sẽ làm chủ tử.
Tuy Tào Nguyên Lộc hiểu rõ tính tình Thái tử, cung nữ này giờ nhất định rất sợ, nhưng... Hắn hầu hạ Thái tử nhiều năm như vậy, chưa từng thấy Thái tử muốn giết ai mà còn do dự, điều đó chứng tỏ cung nữ này chắc chắn có chỗ hơn người, nên điện hạ mới không giết nàng.
Tào Nguyên Lộc dẫn Trịnh thái y ra ngoài, còn rất khéo léo dập tắt ngọn đèn ngoài gian.
Đèn tắt, trong điện chỉ còn hai người, yên tĩnh đến đáng sợ.
Vân Quỳ cả người căng thẳng, gió lạnh từ hành lang thổi vào điện, khiến nàng rùng mình.
Trong đầu hỗn loạn, không ngờ Thái tử lại để nàng ở lại!
Bất quá nàng cũng biết, Thái tử làm vậy tuyệt không có ý sủng ái hay nâng đỡ nàng.
Hắn chỉ muốn một phương thuốc giải, dùng xong rồi vứt bỏ.
Thái tử mỉm cười, thầm nghĩ nàng coi như tự hiểu lấy mình: "Còn chưa cút lên giường?"
Vân Quỳ cắn môi, thấp giọng nói: "Nô tỳ nguyện ý hầu hạ điện hạ, chỉ cầu điện hạ xem tại lòng trung thành của nô tỳ, tha cho nô tì một mạng."
Nội tâm nàng không nhu thuận dịu ngoan như vẻ ngoài, Thái tử biết rõ điều đó, đầy mặt căm thù đến tận xương tủy: "Ngươi có tư cách gì cầu ta?"
Vân Quỳ khổ sở trong lòng, chậm rãi đứng dậy đến bên giường, nhìn chiếc giường tử đàn dát vàng khảm ngọc xa hoa ấy, trong đầu hiện lên nhiều hình ảnh trong mơ.
Nàng gần như hiểu rõ cảnh tượng sắp đối mặt, ví như bị Thái tử đè dưới thân, hoặc là nàng phải hầu hạ hắn trước sau, Thái tử thì ngồi mát ăn bát vàng, thậm chí còn có thể không chút lưu tình tát vào mông nàng.
Thái tử: ...
Vân Quỳ chợt nhớ tới lời dạy của Ngụy cô cô mấy ngày nay, xoay người nhìn Thái tử, do dự nói: "Điện hạ có cần nô tỳ thay ngài thay y phục?"
"Hắn hẳn chỉ mặc chiếc trung y này thôi, mà nếu cởi ra thì e là... cởi hết..."
Còn chưa kịp nghĩ tiếp, đã thấy Thái tử mặt tối sầm lại tiến tới, bộ dạng như muốn ăn tươi nuốt sống nàng.
Vân Quỳ: ...
Đợi Thái tử nằm nghiêng xuống, nàng hít sâu một hơi, nhanh chóng cởi bỏ quần áo, chỉ còn lại một chiếc áo nhỏ và khố, rồi cởi hài, nhẹ nhàng leo lên giường, kéo chăn mỏng che đậy, để Thái tử "hưởng dụng".
Màn gấm tràn đầy hơi thở ấm áp mềm mại của người con gái, Thái tử nhắm chặt mắt, gân xanh nổi lên trên trán.
Vân Quỳ nằm ngửa trên giường, tim đập thình thịch, không biết vì sao Thái tử lại chậm chạp không hành động.
Không phải háo sắc sao, không phải nam nữ ăn thông sao? Đều uống thuốc rồi còn rụt rè gì nữa?
Chẳng lẽ đang chờ nàng chủ động?
Nhưng mà hình như đúng là nàng phải chủ động, Thái tử bị thương ở eo bụng, không thể làm những động tác mạnh, nếu vết thương bị rách, nàng là thị tẩm cung nữ, cũng khó thoát tội chết.
Nhưng Thái tử không nói gì, nàng làm sao dám chủ động?
Mà thôi, vẫn cứ nghe lệnh trước đã.
"Điện hạ, ngài... Có tốt không?"
Thái tử thở gấp, vẫn không nói gì.
Vân Quỳ đợi nửa ngày không nghe thấy đáp lại, lại cẩn thận nói: "Thái y nói, hợp hoan tán rất thương thân, nếu không kịp thời giao hợp..."
Lời chưa dứt, bên hông một lực đạo mạnh mẽ truyền đến, nàng kinh hô một tiếng, vội vàng không kịp chuẩn bị ngã vào lồng ngực nóng bỏng rắn chắc của nam nhân...

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất