Chương 20 -
Thấy Tùy Ly từ đầu đến cuối không đáp lời, Đàn Lang chỉ đành sắc mặt trầm xuống, nói: “Ngươi không phải hồ ly. Ngươi một cái đuôi cũng không có.”
Tùy Ly vén mí mắt, vẫn không đáp lời của hắn ta như cũ.
Đàn Lăng không nghĩ đến người này còn giữ vững được, lập tức cười lạnh một tiếng, gập ngón tay thành vuốt, công kích về phía Tùy Ly, trong miệng quát: “Thì để ta xem thử, rốt cuộc Ô Tinh Tinh đã tìm cái thứ gì?”
Hồ tộc dựa vào đuôi để xác định giai cấp.
Chín đuôi tất nhiên là mạnh nhất rồi, huyết mạch cũng là tôn quý nhất.
Bốn cái đuôi này của Đàn Lang, không hề dựa vào tu luyện nhận được, mà là dựa vào huyết mạch di truyền bẩm sinh.
Vì thế phải nói hắn có ghê gớm bao nhiêu, vậy cũng chẳng qua chỉ dọa nạt tiểu yêu quái chưa từng trải sự đời mà thôi.
Sắc mặt Tùy Ly bình tĩnh, không hề thay đổi chút nào. Hắn chỉ nhẹ nhàng nhấc tay, đã chặn cánh tay trái của Đàn Lang lại.
Cánh tay trái của Đàn Lang tê rần, giống như ngay lập tức đã mất đi tri giác.
Cái đuôi phía sau hắn lập tức điên cuồng nhảy lên, trong không trung đã vạch ra độ cong sắc bén, sau đó cùng lúc quấn lấy Tùy Ly đi lên.
Chỉ nghe thấy lá cây xào xạt, gió mạnh vù vù.
Có thứ gì đó “víu” đã bay ra ngoài, mà sau đó cắm sâu vào bùn đất bên cạnh Tùy Ly.
Chỉ thấy đó là một mặt cờ cực lớn.
Mặt cờ đen sì.
Thứ duy nhất trắng tinh, là chín, chín cái đuôi treo trên đó?!
Lưng của Đàn Lang tê rần, lông tơ cả người dựng thẳng.
Đó là sự khuất phục của áp chế và bản năng trời sinh giữa đẳng cấp huyết mạch, cho dù chủ nhân của chín cái đuôi đó đã chết từ lâu rồi, nhưng yêu khí còn lại, vẫn đáng sợ như cũ.
Cùng lúc đó, đám yêu quái bên ngoài cánh rừng vui vẻ uống rượu cũng đột nhiên cứng lại.
Bọn họ không hề biết đã xảy ra chuyện gì, chỉ là đột nhiên đã cảm nhận được cảm giác áp bức cực mạnh.
“Đã xảy ra chuyện gì rồi sao?”
“Không, không biết....”
Một tiểu yêu quái tu vi thấp hơn không kiểm soát được, đã quỳ xuống trên mặt đất rồi.
Lúc này tộc trưởng của Hồ tộc cũng đã cảm nhận được rôi, lão lập tức đã phái mấy vị trưởng lão trong tộc đi trước: “Các ngươi đi xem thử cấm chế trong núi đại chiến với Hồ tộc ta có phải là kẻ địch mạnh mẽ công đến không?”
Những trưởng lão không dám chậm trễ, vội vàng đi trước.
Ai cũng không có nghĩ về trên người của Tùy Ly.
“Ngươi, ngươi là người săn hồ sao?” Đàn Lang khó khăn từ trong cổ họng nặn ra âm thanh.
Hắn ta quay đầu muốn chạy, nhưng mà bởi vì cách chín cái đuôi đó thật sự là quá gần rôi, máu toàn thân hắn ta cuồn cuộn, tứ chi cứng lại, chạy đều chạy không được.
Ô Tinh Tinh điên rồi sao?
Sao mà dám tìm phu quân thế này vậy?!
Trong lòng Đàn Lang không nhịn được chửi rủa.
“Ngươi không phải muốn xem đuôi sao?” Tùy Ly nhàn nhạt nói: “Đủ nhiều không?”
Đàn Lang cắn răng, không biết nên trả lời như thế nào.
Nói không đủ?
Lỡ như nam nhân lại lấy ra đuôi nhiều hơn phải làm sao?
Nói đủ?
Vậy cũng quá làm giảm khí thế của bản thân rồi!
Tùy Ly bước về trước một bước.
Hắn muốn làm cái gì?
Mười ngón tay của Đàn Lang đã toàn bộ biến thành móng vuốt sắc nhọn rồi, hễ hắn cử động được, đã muốn cào về phía Tùy Ly rồi.