Chương 26: Điều tra ra, tất cả đều là Tô Vân giở trò quỷ!
Ngay lúc Tô Vân vừa mới đưa mắt nhìn Liễu Mị, thì ngay sau đó, Vương Triều và Mã Hán đã mở xe cảnh sát, mang theo Chu Nhuyễn Nhuyễn đuổi đến.
"Vân ca! Bọn em còn tưởng anh cùng người nữ thần nào đó đi qua đêm rồi chứ!"
"Nói bậy bạ gì đó, người ta là phụ nữ có chồng đấy!"
Tô Vân cười mắng.
Hai người kia mắt sáng rực lên: "Thiếu phụ ư? Vậy thì càng tốt hơn!"
"Thực không dám giấu giếm, hai ta cũng có chuyện tốt với Mạnh Đức!"
Tô Vân thần thần bí bí ghé sát lại: "Ta cũng thế!"
"Nguyên lai tiểu tử anh cũng thích nhân thê à?"
Ba người như tìm được tri kỷ, nhìn nhau cười một tiếng.
Tô Vân chép miệng: "Giúp một tay, đem Nhuyễn Nhuyễn đưa về nhà đi, trong tay của ta nhiều đồ quá, không tiện thao tác."
Nhìn thấy quần áo trong tay hắn, Mã Hán lập tức kích động xông tới.
"Ngọa tào! Đây chẳng phải là bộ Thom Browne phiên bản giới hạn ở quầy chuyên doanh kia sao?"
Tô Vân nhún vai: "Gà mái à! Phú bà tỷ tỷ mua cho ta, ta còn chưa nghe nói qua nữa là."
Mã Hán hâm mộ đến đỏ cả mắt!
"Bộ quần áo này đơn giản là cực phẩm trong cực phẩm, hoàn toàn phù hợp gu thẩm mỹ của em, vừa ngầu vừa có khí chất."
"Em đã đạp xe tới lui nhìn nó cả chục lần, giá bán hơn năm vạn, đó là cả năm tiền lương của em đấy!"
"Tê... chờ chút... Cái này là áo sơ mi Theory ư? Cái này vừa vặn một vạn lẻ chín trăm, em cũng đã nhìn qua!"
"Còn có cái này..."
Mã Hán thuộc làu làu, đem từng món đồ, từng nhãn hiệu nói ra.
Trong lời nói tràn đầy khát vọng và ngưỡng mộ.
"Anh nói sao mà cậu hiểu rõ vậy?"
Tô Vân nghi hoặc hỏi.
"Đừng nói nữa, em cũng chẳng khác gì mấy bà cô ấy!"
"Đừng thấy lương của em có chút xíu, nhưng con mắt thẩm mỹ của em cao lắm đó, em thích xem mấy thứ này để tự khích lệ bản thân."
"Má ơi! Hâm mộ đến nổ tung!"
"Lão Vương, cậu nhìn người ta kìa, tìm phú bà là đi tắt được mấy chục năm cuộc đời rồi đó, chỗ này ít nhất cũng hơn trăm vạn, bọn mình phải nhịn ăn nhịn uống làm mấy chục năm mới có được!"
"Ca, anh ra giáo trình đi, em mua còn không được sao?"
Sự sùng bái của Mã Hán đã đạt đến đỉnh điểm.
Hóa ra Tô Vân không chỉ bắt quỷ giỏi, mà còn bắt phụ nữ giỏi hơn!
Vương Triều vùi đầu vào điện thoại di động, lên mạng mua sắm, mở miệng châm chọc:
"Mấy thằng ngu còn đang hâm mộ, người thông minh đã bắt đầu đặt mua « Cẩm nang toàn quốc các phú bà » rồi."
"Từ hôm nay trở đi, Vân ca là thần tượng của em, sau này em sẽ rải lưới thật rộng, nhắm vào các phú bà mà vung."
Mấy người loay hoay xong xuôi, liền dùng cáng cứu thương đưa Chu Nhuyễn Nhuyễn vào phòng.
Trước khi đi, Tô Vân đưa cho bọn họ mỗi người một bộ quần áo.
Điều này khiến hai anh em kích động suýt chút nữa gọi nghĩa phụ!
Nhưng cuối cùng cả hai đều không dám nhận.
"Cái này đắt quá, mấy ngày nay đi theo Vân ca, bọn em cũng lập được không ít công."
"Đáng lẽ bọn em phải cảm tạ anh mới đúng! Tuyệt đối không thể nhận lễ trọng này!"
Tô Vân giơ ngón tay cái lên, đánh giá cao bọn họ.
"Vậy hai người lái xe cẩn thận nhé, trên đường thấy người khả nghi thì đừng dừng xe lung tung, nhất là phụ nữ mặc đồ đỏ."
"Được rồi! Trên xe tụi em có gỗ đào mà."
Hai người cười đắc ý.
Từ khi quen biết Tô Vân, trên người không mang theo chút đồ vật trừ tà nào, bọn họ luôn cảm thấy bất an.
Tiễn hai người đi, Tô Vân vừa chuẩn bị về nhà rửa mặt, sau đó luyện Chu Nhuyễn Nhuyễn thành cương thi.
Thì cửa nhà chủ trọ, Thẩm Vinh, đột nhiên mở ra.
Bạch Nguyệt Quang Thẩm Thanh Nguyệt mặc váy ngủ, mệt mỏi dụi mắt, ôn nhu gọi:
"Lão công, anh về rồi à, anh ăn cơm chưa?"
"Mau vào ăn chút gì đi anh, em hâm nóng đồ ăn cho anh rồi!"
Tô Vân kinh ngạc, nha đầu này thật sự nghiêm túc nhập vai rồi sao?
Tuy rằng hoa khôi thanh thuần rất tuyệt, nhưng ta còn chưa chuẩn bị cho việc kết hôn mà!
"Đã mười một giờ rồi, sao em còn chưa ngủ?"
"Ừm, em chờ anh đó! Chuyện hôm nay của các anh, ba em đã kể cho em nghe rồi."
"Em lo lắng cho sự an toàn của anh lắm, còn sợ anh đói bụng nữa!"
Ách...
Tô Vân có chút nghẹn lời, không biết phải nói gì.
Rõ ràng đối phương rất buồn ngủ.
Nhưng không ngờ rằng, đối phương lại thức chờ anh, chuẩn bị cả đồ ăn.
Cảm giác tội lỗi dâng trào.
Đồng thời, một cảm giác ấm áp trào dâng trong tim.
Khiến cho người từ nhỏ đã thiếu thốn tình thương như hắn, lần đầu tiên cảm nhận được... sự quan tâm và ấm áp.
Người sống trong ánh sáng, vĩnh viễn không hiểu được cảm giác được cứu rỗi từ bóng tối.
"Được! Anh cũng mang một ít đồ ăn ngon về, chúng ta cùng nhau ăn khuya nhé!"
Hắn mang toàn bộ số King Crab đã mua về vào nhà Thẩm Thanh Nguyệt.
Đối phương vội vàng xỏ dép lê, ngồi xổm xuống, giống như một người vợ hiền mẹ đảm nói:
"Sàn nhà lạnh lắm, lão công đi dép vào đi."
"Cảm ơn em! Bây giờ việc học của em là quan trọng nhất, không cần quá để ý đến anh đâu."
Tô Vân nhắc nhở.
Ai ngờ đối phương lắc đầu, ngẩng đầu lên, hồn nhiên nói: "Không mà anh, ba em nói, anh có ơn rất lớn với nhà em!"
"Sau này em nhất định sẽ gả cho anh, nên em phải làm tròn bổn phận của một người vợ."
"Nhà là của cả hai người, anh vất vả bên ngoài, em sẽ chăm sóc tốt nhà cửa để khi anh trở về có một bến đỗ ấm áp."
"Thật ra cũng không có gì, từ nhỏ em đã không có mẹ, mọi việc trong nhà đều do em quán xuyến."
"Em sẽ chăm sóc lão công thật tốt! Việc học của em cũng sẽ không bỏ bê đâu!"
Từ xưa đến nay đều là như vậy, gái xinh... không có gì báo đáp ngoài lấy thân báo đáp.
Gái xấu, thì không có gì báo đáp ngoài đời sau làm trâu làm ngựa.
Tô Vân, một người đàn ông đẹp trai có lý trí, không có cô gái nào lại không thích.
Nhìn cô gái ngoan ngoãn trước mắt, Tô Vân cảm khái không thôi.
Đều là những đứa trẻ không có mẹ...
Nha đầu này, thật sự là ngoan đến xót xa, không nỡ làm tổn thương dù chỉ một chút.
Hắn giơ tay lên, tát vào mặt mình một cái.
"Đau? Hóa ra không phải là mơ!"
"Lão công anh làm gì vậy?"
Thẩm Thanh Nguyệt có chút trách móc.
Tô Vân lắc đầu: "Anh chỉ đang nghĩ, trên đời này sao lại có một cô gái vừa dịu dàng vừa chu đáo như em."
"Anh cứ tưởng chỉ có trong mơ mới có, không ngờ... thì ra người ta phải tích nhiều âm đức lắm mới có vận may tốt."
"Đến đây, ăn một chút cua đi, em xem em gầy quá..."
Nhìn thấy con cua to bằng chậu rửa mặt được lấy ra, mắt Thẩm Thanh Nguyệt đột nhiên mở to.
"Oa! King Crab kìa! Em chưa từng được ăn."
"Lão công mang về cho em sao?"
"Ừm! Còn có bào ngư, còn có tôm nữa, cứ yên tâm ăn đi!"
"Cảm ơn lão công! Anh cũng ăn đi!"
Thẩm Thanh Nguyệt định tiến tới hôn Tô Vân một cái, nhưng không đủ dũng khí.
Nên chỉ có thể ra sức "thân" con cua.
Nếm được những món sơn hào hải vị chưa từng được nếm, đôi mắt vốn đã xinh đẹp của thiếu nữ cong lên thành hình trăng lưỡi liềm.
Thật là thuần khiết và đáng yêu!
Nhìn nàng ăn ngon lành, Tô Vân mỉm cười.
Hắn đã ăn no rồi, không đói bụng, nhưng vẫn cầm bát, xới một bát cơm nóng.
Cùng Thẩm Thanh Nguyệt ngồi song song trên bàn, hắn không ăn King Crab, mà dùng đũa gắp những món ăn thường ngày do cô tự tay làm.
"Ngon lắm! Tiểu Nguyệt, tay nghề của em không tệ đâu!"
"Đây... Lão công ăn chân cua đi, em bóc cho anh."
Thẩm Thanh Nguyệt đưa bàn tay trắng nõn ra, đặt chân cua vào bát của Tô Vân.
Tô Vân khẽ giật mình: "Em bận rộn lâu như vậy, lại bóc hết cho anh sao?"
Thẩm Thanh Nguyệt nghiêng đầu, đương nhiên nói: "Đúng vậy! Ba em từ nhỏ đã nói, đàn ông mới là trụ cột trong nhà."
"Các anh phải gánh vác gánh nặng nuôi gia đình, nên sẽ rất mệt mỏi, đương nhiên phải ăn nhiều một chút."
"Đến đây, há miệng ra, a... chỗ này có gạch cua!"
Bàn tay nhỏ nhắn trắng nõn đeo găng tay, nhét cho Tô Vân một đống gạch cua.
Tô Vân ăn vào miệng, cảm thấy ngon hơn gấp vạn lần so với buổi chiều.
Có lẽ... đây là hương vị của gia đình chăng?
Cô nương này, so với những người chỉ lo cho bản thân, hoàn toàn mặc kệ chồng sống chết, chỉ biết vun vén tư lợi, mạnh hơn gấp vạn lần?
Thật sự là Bạch Nguyệt Quang!
"À đúng rồi Tiểu Nguyệt, trong phòng anh có thêm một bộ nữ thi, nếu em sang bên anh, em đừng sợ."
"Đó là anh chuẩn bị luyện cương thi, sẽ không làm hại em đâu, ngược lại còn bảo vệ chúng ta."
"Cỗ thi thể kia, trước kia là bạn tốt của anh, em hiểu không?"
Thẩm Thanh Nguyệt gật đầu, có chút phấn khích: "Luyện cương thi ạ? Có thể cho em xem được không?"
"Ừm... Được thôi! Không ngờ em lại hứng thú với cái này à?"
Tô Vân đồng ý.
Thẩm Thanh Nguyệt dịu dàng nói: "Học kỳ này em đang học giải phẫu mà... Em khá là hứng thú với thi thể!"
Hai người ăn no xong, liền đến chỗ của hắn bắt đầu bày trận, luyện cương thi.
Thẩm Thanh Nguyệt thì ở bên cạnh, lặng lẽ bầu bạn cùng Tô Vân.
...
So với sự ấm áp của đôi trẻ, Lâm Bá Thiên ở một nơi khác lại không được tốt đẹp cho lắm.
Sau khi được Tô Vân chỉ điểm, hắn về nhà liền bảo Lâm Phong giữ chặt, cùng con trai đi làm giám định quan hệ huyết thống.
Khẩn cấp, tốc hành bản!
Và quả nhiên, kết quả vừa ra, cả nhà đã đảo lộn.
"Ngọa tào mẹ nó! Con tiện nhân, mày dám lén phén với thằng khác!"
"Lão tử nuôi con cho thằng khác những mười mấy năm trời?"
"Nói! Ai là thằng đổ vỏ!"
Lâm Bá Thiên ném tờ giám định vào mặt vợ.
Vợ hắn lập tức ủy khuất không thôi.
"Ai đổ vỏ có quan trọng không? Nó gọi anh là ba mười mấy năm trời rồi, chẳng lẽ chừng ấy thời gian không bù lại được chút quan hệ máu mủ đó sao?"
"Đàn ông các anh sao mà thiển cận thế! Tôi lấy anh, chỉ vì muốn nối dõi tông đường thôi hả?"
"Anh nhìn con đi, nó có tội tình gì?"
"Anh nổi cáu trước mặt con, anh còn ra dáng đàn ông không vậy?"
Lâm Bá Thiên điên cuồng gầm lên: "Lão tử hỏi mày, ai đổ vỏ!!!"
Vợ hắn khóc ròng: "Anh dám hung dữ với em... Trước kia anh đâu có như vậy!"
"Ngày nào em cũng ở nhà chăm con cho anh, điều hành bảo mẫu làm việc, mỗi tháng chi tiêu tiết kiệm hết mức, cố gắng không vượt quá ba vạn."
"Em ngay cả mỹ phẩm dưỡng da cũng không dám mua loại đắt tiền, sơn móng tay cũng chỉ dám làm loại một ngàn, anh còn chưa hài lòng, nhất định phải xé chuyện bé xé ra to à?"
Lâm Bá Thiên tức đến bật cười.
Đi ra ngoài thì bị Nhậm Long Ngũ và Tô Vân ức hiếp, về nhà thì bị bà vợ hành hạ?
Tất cả đều đừng sống nữa!
Toàn lũ cá mập! Tất cả đều là cá mập!
"Mày bảo cái này là chuyện nhỏ hả? Thằng con hoang kia là con của thằng nào! Nếu mày không nói, lão tử đánh chết mày!"
Thấy hắn như phát điên, vợ hắn cũng hoảng sợ.
"Con hoang gì chứ? Đây là đứa trẻ mang dòng máu cao quý của người da đen đấy!"
"Cha nó là... Audrey!"
"Không sai, chính là thằng ở đợ nhà mình năm xưa đó..."
Mặt Lâm Bá Thiên tím bầm: "Là nó? Một thằng khỉ đen như nó thì có gì hơn tao chứ? Mày dám coi trọng nó!"
Vợ hắn vẻ mặt hoài niệm: "Một tấc dài, một tấc mạnh..."
Lâm Bá Thiên không nhịn được nữa, đấm thẳng vào mặt đối phương.
"Lão tử cho mày dài, cho mày mạnh! Cho mày đi mà tận hưởng hết những cái mạnh đó đi!"
Phanh phanh phanh!
Bạo lực gia đình bắt đầu, hắn ném vợ ra sân, đấm đá túi bụi.
Tiếng kêu rên vang vọng khắp nơi.
Lúc này Lâm Phong lo lắng chạy đến.
"Thúc! Bình tĩnh đi, chuyện đó để sau rồi nói."
"Cháu điều tra rõ ràng rồi, lần này Nhậm Doanh Doanh bên Bắc Cục có thể phá án, chính là do Tô Vân giở trò quỷ!"
"Là nó, nó cướp cơ may của chúng ta, việc cấp bách là đối phó với Tô Vân!"