Chương 7
Tướng Dịch vẫn luôn mang theo nữ tử phàm nhân kia.
Bọn họ thành đôi thành cặp, hệt như vợ chồng.
Chúng ta ở lại Vân Mộng Trạch lâu ngày, nghe không ít những lời ngưỡng mộ và chúc phúc.
"Vị công tử này, mua cho phu nhân một bó hoa đi!"
Tướng Dịch không chút do dự, mua hết tất cả số hoa.
"Chúc hai vị sớm sinh quý tử!"
Một đôi thần tiên quyến lữ dung mạo như hoa, mặt như trăng.
Sự tồn tại của ta có chút khó xử.
Thế là, ta cố ý tránh mặt bọn họ, hành động một mình.
Nhưng Vân Mộng Trạch không lớn, thoáng cái lại gặp nhau.
Lúc đó, nữ tử phàm nhân đang nhét một cây kẹo hồ lô ăn dở vào tay Tướng Dịch.
Nàng ta nhìn thấy ta, cười chào hỏi.
Trong lúc nói chuyện, nàng ta khoác tay Tướng Dịch, dường như đang tuyên bố chủ quyền.
Ta có chút buồn cười.
Mấy năm trên thiên giới, khi ta theo đuổi Tướng Dịch sát sao nhất, cũng chưa từng như vậy.
Lúc đó, cũng có nữ tiên khác để mắt đến hắn.
Ta vốn dĩ luôn giữ thái độ cạnh tranh công bằng, người có năng lực thì nên có được.
Nếu hắn dễ dàng bị người khác cướp đi như vậy, ta cũng không thèm.
Cẩn thận quá mức sẽ phản tác dụng đấy.
Bây giờ, ta đã có thể xác định, nàng ta đang bắt chước ta.
Chỉ là vẫn không hiểu nổi lý do nàng ta bắt chước ta.
Trong lúc suy nghĩ, ta ngẩng đầu nhìn, lại thấy Tướng Dịch đang nhìn chằm chằm ta.
Ta vẫy tay chào tạm biệt bọn họ.
Nhưng sau lưng ta, dường như vẫn luôn có một ánh mắt dõi theo.
Ta lười quản, bận rộn tìm kiếm dấu vết của ma thú.
Nó đã rời khỏi khu rừng ngàn năm trước từ lâu rồi.
Nhưng trong khu rừng đó vẫn còn ma khí thoang thoảng.
Ma không giỏi ẩn giấu tung tích, nhưng suốt mấy tháng liền, ta vẫn không tìm thấy bóng dáng của nó.
Nghi vấn chồng chất, vẫn không tìm được manh mối quan trọng.
Đúng lúc này, ta gặp một nam tử phàm nhân.
Vân Mộng Trạch là nơi nhiều mưa.
Hơi nước bốc lên nghi ngút, hệt như tiên cảnh.
Nhưng hôm nay lại có một trận mưa bão lớn.
Ta ngồi trong đình tranh bên đường núi, lắng nghe tiếng mưa mà suy nghĩ.
"Cô nương, có thể cho ta nhờ một chút không?"
Ta theo tiếng nhìn lại, liền thấy một nam tử phàm nhân đang đứng ngoài đình tranh.
Hắn một thân áo xanh giản dị, ướt sũng dính vào người, dung mạo trắng trẻo tinh xảo, trông rất gầy yếu đáng thương.
Ta nghiêng người, ra hiệu cho hắn vào.
Hắn cảm kích cười cười, lộ ra lúm đồng tiền nhỏ trên má.
Khi hắn đi đến gần, ta ngửi thấy một mùi hương sen thoang thoảng.
Dường như đã từng quen.