Ăn cơm trưa xong, Lục Kiêu dẫn Tô Ngọc Kiều và Tiểu Bảo đến ngõ Hòe Bắc thăm ông bà nội, cố ý đi ngang qua trước cửa nhà họ Mã, để cho cô nhìn thoáng qua sân vườn hỗn độn.
Nhà họ Mã đã bị phong tỏa. Nghe nói Mã Hồng Đào hiện tại đang bị thẩm vấn, rất có khả năng ông ta không chịu nổi đã trực tiếp khai ra người cấu kết chung với mình. Lúc này toàn bộ đảng cách mạng Khâu Chính Dân căng thẳng, tâm trạng sợ hãi chờ đợi kết quả cuối cùng. Sau khi đi vào tiểu viện nhà họ Tô, Tô Ngọc Kiều còn muốn đem tin tức tốt này chia sẻ cho ông bà nội cho họ vui vẻ. Kết quả năm bắt tin tức của hai người còn lẹ hơn cả cô.
“Hôm qua Chính Văn đã tới nhà thông báo trước, bảo chúng ta chuẩn bị tâm lý thật tốt, đến lúc đó có lẽ còn phải gọi ba con đi đối chất mà thôi.”
Ông nội Tô ngồi ở trên ghế nằm thảnh thơi nói: "Không phải việc lớn gì, đám trẻ các con không cần quan tâm những thứ này. Mặc dù nhà họ Tô đã sớm lui ra khỏi giới hào môn nhưng quan hệ nhân mạch vẫn có. Có người đâm dao sau lưng thì khó lòng phòng bị nhưng nếu những người đó thật sự dám quang minh chính đại mang đao thương đến thì ai sợ ai còn chưa biết đâu.
Việc này cứ hời hợt trôi qua ở nhà họ Tô như vậy nhưng ở nơi khác thế lại tạo lên sóng lớn ngập trời.
Khâu Chính Dân trong lòng run rẩy gửi thư lên trên, cũng chỉ nhận được một câu “tự giải quyết cho tốt”. Vào lúc đó, ngài chủ nhiệm uy phong đã lâu này, rốt cuộc cũng biết sợ.
Thời gian chớp mắt trôi qua, Mã Hồng Đào ngay cả một đêm cũng không chống đỡ được đã khai. Nửa đêm Tô Ái Hoa bị người ta gọi tới cục cảnh sát đối khẩu.
Cùng lúc đó, ngày tốt lành vừa mới bắt đầu của Lạc Thu Nhã hoàn toàn chấm dứt.
Khâu Chính Dân thất bại, bị người ta nắm lấy cánh tay trần kéo tới cục cảnh sát thẩm vấn.
Ông ta nắm quyền đã lâu, bên người cũng không chỉ có gây họa cho một người phụ nữ Lạc Thu Nhã, lúc này có thể nói rất mất mặt.
Lý Chính Văn tâm trạng bối rối đi theo phía sau đại lãnh đạo dự thính, trong lòng âm thầm trầm trồ khen ngợi, có thể coi như đem đại sâu hại này kéo xuống ngựa.
Sáng hôm sau Tô Ái Hoa về đến nhà, ở trên bàn cơm nhắc tới việc này. Không đợi Tô Ngọc Kiều hồ hởi, đã nghe ông nói thêm: “Chủ nhiệm ủy ban cách mạng mới nhậm chức, nghe nói cấp trên đã chọn được người, cũng không biết là từ địa phương nào điều tới.”
Đối với vấn đề này ông không có gì để nói, hoàn cảnh không có thay đổi, chỉ loại bỏ một hai người xấu cũng vô dụng, xét đến cùng, những người này ham quyền lợi còn không phải là do bị người dung túng mà thành sao.”
“Nếu là từ địa phương khác điều tới còn tốt, vừa tới địa bàn mới không biết chính xác tình huống, trong khoảng thời gian ngắn sẽ không hành động thiếu suy nghĩ.”
Tô Vũ nói như thế. Tô Ái Hoa từ chối cho ý kiến, chuyện sau đó dù sao cũng không liên quan đến nhà họ Tô bọn họ.
Ngày cuối cùng, Lục Kiêu muốn đi trường học thăm em gái tư, Tô Ngọc Kiều vui vẻ đồng ý. Nếu nói nhà họ Lục sùng bái Lục Kiêu nhất vì anh là Lục quân, vậy thì Lục Mai Hoa nhất định chính là người cảm kích anh nhất.
Lúc trước Lục Mai Hoa lên trung học cơ sở xong, đúng lúc loạn nhất. Phần lớn các trường học đóng cửa, học sinh trung học bắt đầu tổ chức xuống nông thôn, các giáo viên bị tố cáo cũng mất chức. Bà Lục cùng Lục Thu Phong lo lắng con gái ở trường học bị ảnh hưởng nên không cho cô tiếp tục đi học. Thời điểm quan trọng này là Lục Kiêu đề xuất, anh có thể nhờ quan hệ lấy được một chỗ tuyển sinh trung học phổ thông cho em gái, chỉ cần tốt nghiệp là có thể được phân đến trường học làm giáo viên, lúc này mới thuyết phục ba mẹ đồng ý cho con gái tiếp tục đi học.
Có thể nói, không có anh ba này thì lúc này Lục Mai Hoa đã sớm lập gia đình.