Ly biệt luôn kèm theo bi thương, chỉ có thể chờ mong tương lai không xa có thể gặp lại. Chuyến tàu này sẽ chạy hai ngày một đêm, đi qua nhiều tỉnh, thành phố, cuối cùng chạy về phía tỉnh Vân Nam, nơi cách đó hơn hai nghìn cây số. Trên toàn bộ đoàn tàu, có vài toa xe đều là Thanh niên tri thức sắp xuống nông thôn, có những gương mặt vô cùng trẻ trung, thậm chí non nớt. Những người này trên mặt hoặc mang theo mới lạ, hoặc chờ mong, còn có đầy mặt mờ mịt nhưng trong lòng đại đa số bọn họ đều tràn ngập hy vọng nên bầu không khí vẫn khá là vui vẻ.
Từng đợt tiếng hát trẻ trung từ gian xe đứng truyền tới gian xe giường nằm. Tô Ngọc Kiều ủ rũ nửa tựa vào người Lục Kiêu sau khi nghe xong giật giật thân thể, nỗi buồn trong lòng nhất thời bị cuốn đi.
Lục Kiêu thấy cô hứng thú liền cố ý nhắc tới: "Là Thanh niên tri thức xuống nông thôn tổ chức ca hát.”
Tô Ngọc Kiều mở to đôi mắt hơi sưng đỏ nhìn thoáng qua cửa xe, lại không có cảm xúc gì cúi đầu xuống.
Lục Kiêu không còn cách nào liếc mắt nhìn con trai, nhét Tiểu Bảo vào lòng cô, anh đứng lên nói:
"Anh đi lấy khăn ướt đắp mặt cho em được không?"
“Vâng.”
Vẫn là do Tô Ngọc Kiều xấu hổ vì khóc trước mặt con trai nên đáp ứng.
“Được, anh lập tức trở lại.”
Lúc này Lục Kiêu mới thở phào nhẹ nhõm, vội lấy chậu rửa mặt từ trong túi ra lấy nước.
Lúc này Tô Ngọc Kiều mới có tâm tình quan sát hoàn cảnh xung quanh. Lục Kiêu đặt phòng ngủ mềm tốt nhất trên xe, trên dưới có bốn cái giường, không gian khá rộng rãi.
Bọn họ ngồi xe từ trạm xuất phát, trong khoang xe này hiện tại chỉ có một nhà ba người bọn họ. Lục Kiêu cầm khăn lông ướt trở về, Tô Ngọc Kiều ngại giường trên xe không biết bao nhiêu người đã ngủ không chịu nằm xuống, anh đành phải lấy chăn bọn họ mang ra trải cho cô. Tô Ngọc Kiều lúc này mới thành thật nằm xuống bắt đầu dùng khăn lạnh đắp lên mắt. Nằm một lát, cô cảm thấy mệt liền ngủ thiếp đi, sau đó Lục Kiêu nhẹ nhàng cởi khăn mặt xuống cô cũng không biết.
Sáng sớm dậy có hơi sớm, Tiểu Bảo cũng bắt đầu buồn ngủ, Lục Kiêu liền cởi giày cho con trai, đặt bên cạnh mẹ để nó cùng ngủ, còn anh thì ngồi đối diện trông chừng hai mẹ con.
Tô Ngọc Kiều ngủ chưa đến hai tiếng, khi xe lửa chạy qua sân ga kế tiếp, khoang xe này của bọn họ có hành khách mới tới. Là một phụ nữ chưa tới ba mươi tuổi, dẫn theo một cô bé năm sáu tuổi, trong lòng còn ôm một bé trai bảy tám tháng tuổi. Họ chỉ đặt một chiếc giường. khi Tô Ngọc Kiều tỉnh lại, người mẹ trẻ này đang bàn bạc với Lục Kiêu chuyện đổi giường.
“Vị đồng chí quân nhân này, ngài xem, tôi, tôi mang theo hai đứa nhỏ nhưng không đặt được vé ở giường dưới, phiền ngài đổi với tôi một chút được không?"
Lục Kiêu không nói thêm gì, thấy cô ấy quả thật không tiện nên xách đồ đặt dưới giường đối diện. Người phụ nữ liên tục cảm ơn anh: “Thật sự là cảm ơn anh, rất cảm ơn.”
“Không có việc gì.”
Lục Kiêu nói xong, ánh mắt rơi vào Tô Ngọc Kiều đang ngồi dậy, nhất thời giọng nói nhẹ đi rất nhiều: “Tỉnh rồi à? Muốn uống nước không?”
Tô Ngọc Kiều gật gật đầu, tự cầm lấy bình nước rót nước uống, một bên tò mò nhìn về phía đối diện. Nữ nhân trẻ tuổi kia nhìn bọn họ giống một nhà ba người nên thả lỏng cảnh giác trên người.
Cô ấy đặt đứa con trai chưa biết đi trong lòng xuống giường đối diện, xoay người cười chủ động giới thiệu: “Tôi tên Điền Xuân, đây là con gái và con trai tôi, chồng của tôi cũng đi lính, chúng tôi đi theo quân.”
“Em gái, cả nhà em đi thăm người thân hay là theo quân?”
Điền Xuân thấy Lục Kiêu còn trẻ như vậy nên không dám khẳng định.
Tô Ngọc Kiều cũng cười với cô, mới nói: “Chồng của tôi đón tôi và con đi theo quân.”
Lục Kiêu thuận tay nhận lấy bình nước vặn lại nghiêng đầu nhìn cô một cái. Đầu năm nay mọi người đặc biệt tôn sùng một thân xanh biếc kia, nhìn thấy giải phóng quân so với nhìn thấy ai cũng yên tâm hơn
Sau khi biết bọn họ cũng theo quân với Điền Xuân, càng thân thiết hơn vài phần.