Hai chuyện này không giống nhau. Lục Kiêu bất đắc đĩ nhìn cô, cuối cùng vẫn bỏ cuộc ý định cho con trai ăn thử một miếng cà tím. Anh lớn lên trong một môi trường có thể lấp đầy dạ dày là tốt, sao anh có thể có nhiều ý tưởng kén ăn như vậy?
Nhưng anh cũng biết Tô Ngọc Kiều khác với anh, nên thôi quên đi. Sau này, nếu như vậy không phải là vấn đề nguyên tắc, anh ấy sẽ làm theo ý cô ấy. Hai người ăn xong, Lục Kiêu thu đọn hộp cơm mang đi rửa, trong khi Tô Ngọc Kiều ôm Tiểu Bảo đang no nê buồn ngủ vỗ về trong ngực cô.
Sau khi Lục Kiêu trở về nhỏ giọng hỏi vợ: “Ba vợ vẫn chưa gọi điện thoại lại à?”
"Vẫn chưa, có lẽ đang bận hoặc đang đi ăn.”
Tô Ngọc Kiều không hề thất vọng, ba cô, đồng chí Tô Ái Hoa, quả thực là một người chăm chỉ như vậy.
Chỉ là vừa dứt lời xong thì vang lên tiếng ‘Reng reng reng” của chuông điện thoại.
Tô Ngọc Kiều vui mừng đưa tay tiếp điện thoại, không biết vừa nãy là ai nói chờ thêm một lát cũng không sao.
“Alo? Ngọc Kiều à con?”
Đầu điện thoại bên kia truyền đến tiếng Dương Mẫn kích động hỏi.
“Là con đây mẹ.”
Tô Ngọc Kiều vừa nghe thấy tiếng của bà thì sống mũi cay cay.
Dương Mẫn cầm ống nghe điện thoại, tránh khỏi tay chồng, che miệng cẩn thận kìm nén cảm xúc, nói tiếp: “Các con đến đấy rồi à? Tình hình thế nào rồi? Trên đường đi không có chuyện gì xảy ra chứ?"
Tô Ái Hoa không còn cách nào khác đành phải di chuyển sang bên kia, tiến lại gần ống nghe, tiểu La vừa tìm ông thì ông lập tức đạp xe về nhà và đưa Dương Mẫn tới, hai vợ chồng đều lo lắng.
“Chúng con đến rồi, môi trường khá tốt, Lục Kiêu chăm sóc chúng con rất tốt, chỉ là sáng nay Tiểu Bảo bị dị ứng khí hậu, uống thuốc xong thì đỡ rồi.”
Tô Ngọc Kiều lựa chọn che giấu một phần sự thật, nói cho bọn họ biết những việc vui vẻ nói với bố mẹ. Dương Mẫn nghe vậy thì lo lắng: “Tiểu Bảo bây giờ thế nào rồi? Bên đó có bác sĩ chuyên môn không? Đã khám xong chưa? Còn con thì sao, có thấy khó chịu không?"
Tô Ngọc Kiều tiếp tục nói nữa thì chảy nước mắt mất, cô nhanh chóng đổi chủ đề nói:
"Con không sao, Tiểu Bảo cũng không sao. Mẹ, ở nhà mọi việc ổn chứ?"
"Ở nhà mọi việc vẫn ổn. Hôm qua Vi Vi vẫn đang tìm em trai, mẹ nhờ người mua đồ ăn, hôm nào gửi cho con.”
Dương Mẫn kể luyên thuyên về mọi chuyện ở nhà nhưng cuối cùng cô vẫn lo lắng con gái sẽ phải chịu khổ ở bên ngoài. Hai bên đều là điện thoại công cộng, cá nhân sử dụng lâu cũng không tiện lắm, nói chuyện khoảng mười phút, Tô Ngọc Kiều đánh thức Tiểu Bảo dậy, bảo cậu bé chào ông bà ngoại.
"Ông bà, cháu nhớ hai người nhiều lắm.” Giọng nói trẻ con của Tiểu Bảo vang lên trong ống nghe, Dương Mẫn lập tức rơi nước mắt.
“ Tiểu Bảo, bà cũng nhớ con. Con ở đấy phải nghe lời ba mẹ và ăn uống đầy đủ, biết không?"
Cuối cùng, Dương Mẫn sợ con gái nghe thấy tiếng khóc của mình, Tô Ái Hoa mới thành công cầm được điện thoại, ngắn gọn hỏi thăm tình huống của Tô Ngọc Kiều, sau đó nói:
"Kiều Kiều, đưa điện thoại cho Lục Kiêu, bố có mấy lời muốn nói với nó.”
Tô Ngọc Kiều đưa ống nghe điện thoại xong không khỏi bật khóc, Lục Kiêu ôm vai vợ an ủi, nhận lấy điện thoại gọi: “Ba.”
"Lục Kiêu, bố có vài việc muốn nhờ con, Kiều Kiều theo con nhập ngũ. Ở đó nó không quen biết ai cả, con phải chăm sóc tốt cho hai mẹ con họ. Tính tình nó yếu đuối, không thể chịu đựng gian khổ, bố nhờ con hãy đối xử tốt với con bé, bao dung hơn với nó, được không?"
Lục Kiêu cầm ống nghe, trịnh trọng hứa hẹn: “Ba và mẹ đừng lo lắng, con sẽ chăm sóc thật tốt cho Kiều Kiều và Tiểu Bảo, con sẽ cố gắng hết sức để cho bọn họ một cuộc sống tốt nhất.”
Tô Ái Hoa chịu đựng chua xót trong mắt nói: “Được rồi, bố tin con. Sau này có chuyện gì thì cứ gọi điện về nhà. Nhà mình sẽ luôn là chỗ dựa cho các con.”