Người trẻ tuổi có khuôn mặt dài, gò má không có da thịt, đôi mắt phượng hơi xếch, dung mạo chỉ có thể nói là thanh tú, nhất là lúc này khuôn mặt lạnh lùng, dung mạo sáu mươi bảy điểm vốn có đã bị giảm bớt xuống ba điểm, nhìn có vẻ không dễ ở chung.
“Cô à, vợ của Lục Kiêu đã đến đây hai ba ngày, cũng không đến chào cô một tiếng, không phải nói là con gái của một xưởng truỏng nhà máy lớn sao, sao không biết lễ phép gì cả.”
Trịnh Lệ rót trà cho Trịnh Văn Tú. Trịnh Văn Tú lắc chiếc quạt nhỏ tinh xảo của mình, uống một ngụm trà, sau đó đặt tách trà xuống và nói: "Lệ à, cô đã nói với con bao nhiêu lần rồi, đừng để ý đến Lục Kiêu nữa. Con có thời gian để ý xem vợ người ta có tới cửa hay không, không bằng tập trung vào Trịnh Hạo ấy, nó mới là chồng con.”
Nghe vậy, Trịnh Lệ ném ấm trà xuống, thấp giọng nói: “Lại để ý tới anh ta có ích gì? Rõ ràng anh ta là quân nhân cùng khóa với Lục Kiêu. Người ta còn trẻ đã đã là cấp phó trung đoàn rồi. Còn anh ấy, dựa vào chú của mình mới được thăng chức tiểu đoàn trưởng, vậy thì con quan tâm đến anh ấy có ích gì?“
“Cháu đang trách cô à?” Trịnh Văn Tú nhướng mày đặt chiếc quạt xuống phá vỡ ảo tưởng của cô:
“Lúc đầu cô đánh giá cao Lục Kiêu và muốn gả con cho cậu ta, đồng thời cô cũng dùng thủ đoạn để lừa cậu ta về nhà để con có thể nhìn thấy. Nhưng cậu ta không thích con quay về là kết hôn luôn rồi. Cho dù vợ anh ta không nhập ngũ trong 4 năm thì sao? Con không nghe Mã Yến nói gì à, Lục Kiêu yêu vợ đến mức đi múc nước lại còn giặt quần áo nữa, đến bây giờ con vẫn không chịu thừa nhận à?"
“Cô, con không có.”
Trịnh Lệ tức giận và xấu hổ dựt vạt áo.
Trịnh Văn Tú liếc nhìn cô, lại giơ chiếc quạt nhỏ lên nói:
“Thôi, đừng trách cô cố tình chọc tim con. Một người xuất sắc như Lục Kiêu, nếu nhìn toàn bộ quân đoàn, bao gồm cả tổng quân khu, con đốt đèn lồng cũng không tìm được mấy người. Trình Hạo không bằng cậu ta nhưng con cũng đừng coi thường nó, cũng đừng suốt ngày bày ra bộ mặt ghét bỏ nó, tình cảm vợ chồng do ở chung mà có.”
“Bây giờ còn có cô và chú con ở đây làm hậu thuẫn, đến lúc chú của con được chuyển đến quân khu khác vào tháng tới, nếu con tiếp tục làm như vậy, ngay cả Trình Hạo con cũng không giữ được đâu.”
“Anh ta dám!”
Trịnh Lệ không tin rằng Trình Hạo vì mối quan hệ của cô mới trở thành tiểu đoàn trưởng lại dám đối xử tệ bạc với cô.
“Thôi, chuyện này nói nữa cũng trách cô. Nếu biết trước cô đã không bảo anh cả đưa con đến đây.”
Nếu không phải do bà muốn cháu gái và Lục Kiêu đến với nhau, thì Trịnh Lệ cũng không đến bây giờ vẫn chưa quên người ta.
Trịnh Lệ cúi đầu không nói gì, một lúc sau cô mới bưng ấm trà lại rót trà cho cô của mình.
…
Tô Ngọc Kiều ôm Tiểu Bảo ngủ một giấc đến hơn bốn giờ chiều, mới thức dậy rửa mặt đã thấy Trương Mai đứng ở ngoài rào tre vẫy tay với cô.
“Chị và tiểu Quyên muốn đến trên núi kia hái mận rừng, em có muốn đi không?”
“Em có, chị chờ em với.” Tô Ngọc Kiều đang thấy nhàm chán nghe thấy vậy đồng ý luôn.
Vào nhà gọi Tiểu Bảo dậy, nói với cậu bé muốn dẫn cậu bé ra ngoài chơi, Tiểu Bảo ngoan ngoãn tự ngồi dậy. Tô Ngọc Kiều thay đôi giày thể thao đế bằng, dắt Tiểu Bảo đi theo hai người vào núi. Trên đường đi Trương Mai chỉ vào rau dại ven đường nói với cô loại nào có thể ăn và loại nào không thể ăn, còn nói ăn thế nào mới ngon nữa.
Cô là người mới nhập môn nhà bếp nên thật sự đã uổng phí một tấm chân tình của chị Trương. La Tiểu Quyên nghe vậy lại liên tục gật đầu, thỉnh thoảng ngồi xổm xuống đào một ít bỏ vào giỏ, đứng dậy nhỏ giọng nói: “Quê hương em thiếu nước, khắp nơi đều là đất vàng, hoa màu khó trồng chứ đừng nói đến rau dại này, em còn chưa nhìn thấy bao giờ.”
"Tôi cũng chưa từng thấy. Chị Tiểu Quyên, chị đào nhiều như vậy làm hết không?"
Tô Ngọc Kiều từng kết bạn dựa trên địa vị của họ nhưng sau khi trải qua cơn ác mộng đó, cô hiểu rằng việc ở chung với người khác không nên dựa trên thân phận địa vị mà nhìn nhân phẩm của họ.