Tống Trường Tĩnh nhất thời cười không nổi.
“Bên này cũng không có ai nuôi chó, vậy tiện cho anh quá còn gì.”
Trần Tiêu tức giận nói. Có Tống Trường Tĩnh gia nhập, sau đó náo nhiệt lại tăng lên gấp mấy lần, Tô Ngọc Kiều chỉ nhìn hai người bọn họ đấu võ mồm đã rất thú vị. Nói thẳng, Trần Tiêu bị Tống Trường Tĩnh chọc nóng nảy, bật thốt lên:
"Anh còn không biết xấu hổ nói tôi, tuổi đã sắp bốn mươi rồi, lần trước lại còn nói giáo viên tiểu học người ta lớn tuổi, tôi khinh, đáng đời cho nhà anh phải chịu kiếp độc thân.”
"Tiêu Tiêu, lời này của cô là không đúng à nha, tôi tính toán đâu ra đấy năm nay cũng mới 29, đàn ông ba mươi mốt cành hoa cô có biết không, hơn nữa cô điểm tối đa quân khu đi hỏi thăm một chút, còn muốn xếp hàng làm đối tượng của tôi nữa đấy.”
“Xếp hàng? À, sao tôi nghe nói anh muốn hẹn người đoàn văn công xem phim nhưng bị từ chối? Cũng không biết đã phải trốn đi khóc thầm bao nhiêu lần”
“TỒI”
Trần Tiêu đón đầu đáp trả.
Tống Trường Tinh nghẹn lời một hồi, mới nhỏ giọng nói:
"Cô từ đâu nghe được lời đồn này vậy, tôi hẹn trưởng đoàn văn công lúc nào, rõ ràng là cô ta chặn tôi, bị tôi từ chối thẳng thừng, thật tốt khi cô biết điều này nhưng không nên nói ra, không lại làm cho tiểu cô nương đó khó coi, thôi bỏ đi, truyền thì truyền đi, dù sao thằng đàn ông như tôi cũng không sợ mất mặt.”
Tô Ngọc Kiều vốn ở một bên xem kịch vui vẻ, nghe xong liền nghe ra điểm không đúng lắm.
“Khu quân sự? Nơi này là khu quân sự sao? "
Tô Ngọc Kiều nghi hoặc hỏi.
Trần Tiêu không suy nghĩ nhiều, giải thích cho cô:
"Nơi này không phải, nơi này chỉ là một nơi đóng quân trong khu quân sự, để tiện cho các chiến sĩ đi tuần tra, khu quân sự cứ ba tháng sẽ phái một trung đoàn mới tới luân phiên canh giữ.”
Đầu óc Tống Trường Tinh xoay nhanh, lúc này đã đờ mặt, âm thầm nháy mắt với Trần Tiêu. Tô Ngọc Kiều gật gật đầu, thần sắc không rõ nói:
"Cho nên, khu quân sự không chỉ có bệnh viện, có trường học, còn có đoàn văn công đúng không?"
Trần Tiêu cũng nhận thấy một vài điểm không thích hợp nhưng vẫn kiên trì nói: “Đúng, phó đoàn trưởng Lục cuối tháng này liền hoàn thành nhiệm vụ phải về khu quân sự, anh ta không nói với cô sao?"
Lần đầu tiên nhìn thấy Tô Ngọc Kiều ở phòng quân y, trong lòng Trần Tiêu còn nghĩ là nhìn người ta không thể nhìn bề ngoài, người vợ của phó đoàn trưởng Lục này nhìn chính là đại tiểu thư chưa từng nếm trải qua mùi đời, lại nguyện ý mang con đến nơi hẻo lánh như vậy cùng anh ta.
“Ừ.”
Tô Ngọc Kiều giờ phút này nội tâm đặc biệt bình tĩnh, cô thậm chí còn có thể cười hỏi Trần Tiêu đoàn văn công biểu diễn có đẹp hay không, khu quân sự bên kia có nhà trẻ không?
Tống Trường Tinh âm thầm thở dài, lão Lục à, thật sự lần này anh cũng đừng trách tôi, đây rõ ràng là anh làm việc không chính đáng nha, không ngờ thật đúng là đem con gái nhà người ta lừa gạt tới mức này. Sau khi ăn cơm xong, bên ngoài mưa nhỏ hơn một chút, Trần Tiêu và Tống Trường Tinh đều chào tạm biệt để rời đi, quần áo trên người Tống Trường Tinh vẫn còn ướt một nửa, anh liền đưa áo mưa cho Trần Tiêu mặc. Trần Tiêu không khách khí với anh, sau khi mặc xong quay đầu chào tạm biệt Tô Ngọc Kiều, lại chỉ vào phòng bếp nói:
"Tôi nấu nước gừng đường còn một ít trong nồi, lát nữa cô cho Tiểu Bảo uống một chén, phòng ngừa cảm lạnh nha.”
“Được, hai người đi đường cẩn thận chút.” Tô Ngọc Kiều hướng về phía cô cười cười.
Trần Tiêu quay đầu lại liếc mắt nhìn Tống Trường Tinh, Tống Trường Tinh suy nghĩ một chút, hắng giọng khuyên nhủ: “Em dâu, em đừng giận lão Lục, có lẽ anh ta nghĩ chỉ còn mấy ngày nữa, muốn cho em một niềm vui bất ngờ thôi”
Tô Ngọc Kiều biểu hiện đặc biệt rộng lượng, vẫn cười nói:
"Tôi hiểu, có cái gì mà phải tức giận chứ, các người mau trở về đi, đừng đợi lát nữa mưa lại to.”
Sau đó bọn họ vừa đi, sắc mặt Tô Ngọc Kiều trầm xuống, đóng sầm cửa gỗ lại, tự nhốt mình trong nhà cắn răng mà nói: “Hay cho Lục Kiêu nhà anh, lại dám gạt tôi!”