Nhưng không biết câu nào đã làm cho Tô Ngọc Kiều xúc động, cô đẩy Lục Kiêu ra, hốc mặt đỏ hoe nói: "Lục Kiêu, anh xem tôi là chẳng hay biết gì sao, toàn tâm toàn ý theo anh đến cái nơi rách nát này có phải anh rất đắc ý đúng không?"
“Anh còn muốn giấu tôi đến bảo giờ nữa đây? Mỗi ngày nhìn tôi một bên oán giận, trách móc với anh một bên lại cam tâm tình nguyện ở lại chỗ này như một con ngốc vì anh, anh có phải rất vui đúng không?"
Mỗi một câu thốt ra, khóe mắt của cô liền đỏ lên một phần, oán giận trong lòng cũng dần dần hóa thành tủi thân, Tô Ngọc Kiều trừng to mắt, cố gắng muốn ngăn nước mắt sắp chảy ra ngoài khóe mắt. Trong lòng Lục Kiêu chợt dâng lên một chút bất an, không để ý cô đang giãy dụa, gắt gỏng mà ôm người phụ nữ vào trong lòng ngực.
Tô Ngọc Kiều dùng sức đẩy anh, đẩy không ra liền gãi, cô cho tới bây giờ cũng không phải là một cô nương tính tình tốt, lại nguyện ý vì anh đi tới cái chỗ khỉ ho cò gáy này, tình nguyện chịu khổ vất vả cũng muốn ở lại với anh. Nhưng anh thì sao, anh lừa cô! Anh không tin cô.
“Chuyện khu quân sự tại sao phải giấu tôi? Tại sao không nói cho tôi biết? Anh không tin tôi! Anh hoài nghi tôi sẽ chạy đúng không! Anh căn bản không cảm thấy tôi nguyện ý ở lại có phải hay không”
“Lục Kiêu! Tôi ghét anh!”
"Ô...”
Tô Ngọc Kiều cố nén nước mắt vẫn chảy ra, uất ức tràn đầy trong lòng không chỗ phát tiết, quay đầu hung hăng cắn ở trên vai anh một phát.
Kệ mẹ anh hùng của anh ta, chó má cũng không phải!
Lục Kiêu không kêu một tiếng, mặc cho cô cắn, mặc cho cô phát tiết, tay nắm bên hông cô lại sống chết không muốn buông ra.
Giống như vừa buông tay ra người sẽ lập tức không thấy đâu vậy.
Thanh âm của anh đặc biệt cứng rắn nói:
"Kiều Kiều, em tỉnh táo trước đi, nghe anh giải thích được không?"
“Chuyện này, anh không phải cố ý giấu em, nhưng không đúng, chuyện này là lỗi của anh, không đúng, em tha thứ cho anh được không.”
"Vậy chính anh là không tin tôi, anh một mực hoài nghi tấm chân tình của tôi, anh đưa tôi lừa đến đây chính là vì trông chừng tôi có phải hay không?"
Giờ khắc này, suy nghĩ của Tô Ngọc Kiều đặc biệt rõ ràng, cô chảy nước mắt lại đâm trúng tim đỏ.
Lục Kiêu không còn gì để nói, anh không thể phủ nhận, bởi vì lúc trước khi anh đưa ra quyết định đưa Tô Ngọc Kiều trực tiếp đến nơi đóng quân này, quả thật đã từng có ý nghĩ này.
“Lục Kiêu, anh là đồ khốn!”
Tô Ngọc Kiều nghiến răng nghiến lợi mắng, tâm tình sụp đổ nói: “Sao anh có thể như vậy? Sao anh có thể đối xử với tôi như vậy?”
Cô vì anh mà rời xa người nhà, rời khỏi hoàn cảnh sống thoải mái nhưng anh lại chưa bao giờ tin tưởng cô, một mực hoài nghi cô. Cô giống như một trò đùa, Lục Kiêu vẫn ôm ý nghĩ gì khi nhìn cô vậy?Tô Ngọc Kiều không dám nghĩ, tự tôn của cô không cho phép cô suy nghĩ, cho nên cô lựa chọn trốn tránh.
“Tôi muốn đi khỏi đây, tôi không muốn đi cùng anh nữa! Tôi muốn về nhà! Như mong muốn của anh, Lục Kiêu!!”
“Tôi không muốn ở lại đây nữa, tôi muốn về nhà, tôi muốn quay đầu lại, tôi không bao giờ muốn nhìn thấy anh nữa!"
Lục Kiêu không chịu buông tay, tâm tình bình tĩnh từ trước đến nay lại dần dần chuyển sang hoảng sợ, anh kề sát vào trán Tô Ngọc Kiều nói: “Xin lỗi em, Kiều Kiều, anh chưa từng nghĩ như vậy, anh quả thật không muốn để em phải một mình ở khu quân sự, anh một khắc cũng không muốn tách ra xa khỏi em.”
"Anh xin lỗi, anh thực sự sợ em sẽ đột nhiên rời đi, sẽ đột nhiên hối hận khi theo anh về quân khu nhưng em hãy tin anh, anh thật sự không phải cố ý giấu em...”
"Phòng ở quân khu còn chưa xin được, anh đã tìm người sắp xếp rồi, nhất định là phong cách mà em thích, em đừng rời đi có được không...”
Anh giải thích rất nhiều nhưng Tô Ngọc Kiều lại một câu cũng không nghe lọt, cô hoàn toàn mắc kẹt trong suy nghĩ của mình, cảm giác hoảng sợ mất mặt thật lớn bao phủ lấy cô.