Một người lính trẻ ôm một bé gái bảy tám tuổi chạy thật nhanh dưới mưa rồi lao vào phòng y tế. Cách đó không xa, hai người lính đang loạng choạng theo sau đỡ một bà lão tóc bạc, trên người khoác áo mưa. Trần Tiêu chỉ đạo anh lính trẻ đưa cô bé vào phòng khám khám, sau đó nhẹ nhàng lau bùn trên mặt, miệng và mũi cho cô.
Tình trạng của cô bé có vẻ không được tốt, cô nhắm chặt mắt lại không có chút phản ứng nào, sau khi Trần Tiêu sơ cứu cho cô, kiểm tra trên người cô chỉ có hai vết thương do trật khớp, không có vết thương nào khác thì thở phào nhẹ nhõm. Bà lão là người thân duy nhất trong gia đình cô bé, sợ trời mưa to sẽ làm trót củi nên đã ra ngoài che đậy nên may mắn tránh bị sập, nhưng có lẽ cô bé đã rúc vào một góc kịp thời khi nhà sập, lại được cứu kịp thời nên không có chuyện gì nghiêm trọng xảy ra.
"Tôi đã sát trùng cho cô bé nhưng điều kiện ở đây còn hạn chế, tôi chỉ có thể cho cô bé uống thuốc chống viêm để ngừa nhiễm trùng. Sau này cô bé có thể bị sốt cao do nhiễm trùng, cần phải theo dõi ở đây một thời gian.”
Bà lão đã lớn tuổi chưa từng đi xa nhà, chỉ nói tiếng địa phương, không hiểu Trần Tiêu đang nói gì may mà Trần Tiêu ở nơi đó đã lâu, biết một chút tiếng địa phương, giải thích hồi lâu mới làm bà lão yên tâm. Tận mắt chứng kiến hơi thở của cháu gái đã bình thường tại, bà lão lập tức khóc lóc, quỳ xuống xin lỗi Trần Tiêu, sợ đến mức cô phải nhanh chóng chạy đến đỡ bà.
Không lâu sau, mấy người lính trẻ từ phía sau mang theo một người đàn ông bị xà nhà đập gãy chân, lần này Lục Kiêu cũng quay lại.
Người anh ướt sũng, chỉ huy quân lính một cách có trật tự, mưa lướt qua đôi má lạnh lùng, vẻ mặt nghiêm lúc khiến người ta cảm thấy tin tưởng và yên tâm.
Qua màn mưa, Tô Ngọc Kiều chú ý đến đôi môi trắng bệch và đôi bàn tay to ngâm trong bùn và nước cho đến khi trắng bệch và nhăn nheo khi đỡ những người bị thương.
Lục Kiêu quay người nhìn thấy cô, sau khi đưa người bị thương đến phòng y tế, anh tranh thủ đi tới trước mặt cô, dùng giọng thăm dò hỏi cô:
"Kiều Kiều, em ăn sáng chưa?"
Tô Ngọc Kiều lúc này không đành lòng nổi giận với anh, gật đầu với anh, có chút không đành lòng tránh sang một bên muốn anh vào nhà tránh mưa.
"Không được, anh phải nhanh chóng đi đến thôn tiếp theo, buổi chiều đừng về, ở đây đợi anh quay lại.”
Lục Kiêu lui về phía sau một bước, sợ ướt át trên người sẽ làm cô lạnh.
‘’Anh chờ chút.”
Cuối cùng, Tô Ngọc Kiều cũng đành lòng, cô gọi lại anh rồi xoay người cầm cốc sữa mạch nha Trần Tiêu vừa pha cho cô, đưa cho anh nói nói: “Anh uống cái này để lót dạ đi.”
Thấy anh không trả lời, Tô Ngọc Kiều mím môi, giơ tay đặt luôn chiếc cốc lên đôi môi trắng bệch của anh, giống như anh không uống xong thì không đặt xuống. Lục Kiêu nhìn cô bằng ánh mắt nóng rực, cúi xuống uống một hơi cạn sạch, trong lòng cảm thấy ấm áp.
‘’Còn cái này nữa, anh cầm ăn đi.”
Tô Ngọc Kiều đem que sô-cô-la bỏ trong túi lúc sáng vào tay anh, sau khi chạm vào bàn tay lạnh ngắt của anh, cô dừng lại không nhịn được ngẩng đầu lên và nói:
"Cả người ướt hết thì anh cũng phải mặc áo mưa, người anh không phải làm bằng sắt…"
Sau khi ánh mắt cô chạm phải ánh mắt đang cười của anh, Tô Ngọc Kiều lại trừng mắt nhìn anh không chịu thua kém, hung dữ nói: “Anh nhìn gì mà nhìn? Tôi còn chưa tha thứ cho anh, chuyện này anh nhất định phải cho tôi một lời giải thích!”
"Được rồi, Kiều Kiều, chờ anh trở về, em muốn trút giận như nào cũng được.”
Chỉ cần đừng nói gì rời xa anh là được. Lục Kiêu cầm sô cô la vợ đưa, quay người lại lao vào màn mưa, bóng lưng dần mờ đi. Cơn mưa đột ngột kéo dài đến tận tối mới dần tạnh, trong bữa trưa, Trần Tiêu không dám rời xa cô bé quá lâu nên Tô Ngọc Kiều cầm hộp cơm của cô ấy đi đến nhà ăn lấy đồ ăn luôn.