“Nếu em muốn tìm việc làm thì có thể đến trung tâm chính trị tìm nữ chủ nhiệm, ở đó họ sẽ giải quyết tất cả các vấn đề khó khăn của quân đội, bao gồm cả chuyện sắp xếp công việc.”
"Trước khi đi theo lão Cố, chị đã từng làm ở căn tin quân đội một thời gian, người trung tâm chính trị sẽ căn cứ vào điều kiện của em mà sắp xếp công việc, đương nhiên nếu như có trình độ học vấn cao thì sẽ được phân vào những công việc thoải mái hơn một chút.”
Nói xong Trương Mai chỉ chỉ vào mình rồi nở nụ cười, nói: "Trình độ học vấn của chị chỉ ở mức bình thường, nhiều lắm cũng chỉ biết được vài chữ, còn chưa học xong lớp hai, cho nên chỉ có thể làm những công việc chân tay.”
"Chị nghe nói cháu gái của đoàn trưởng Lưu Trình Lệ tốt nghiệp trung học, bây giờ hiện đang làm giáo viên tiểu học, dạy lớp bốn.”
Tô Ngọc Kiều thấy cô ấy nói lệch sang chuyện công việc thì cũng không cắt ngang, thật ra cô cũng có dự định đi tìm việc làm, cho đến khi nghe cô ấy nói Trình Lệ thế mà lại làm giáo viên tiểu học.
Tô Ngọc Kiều nhướng mày, nghi ngờ hỏi: "Với cái tính tình kia của Trình Lệ mà lại cho làm giáo viên? Không sợ cô ta sẽ dạy hư bọn nhỏ sao?"
"Khụ!"
Trương Mai cúi đầu nhìn Tiểu Bảo đang vui vẻ ăn chuối, cô hơi tiến tới gần, nhỏ giọng nói:
"Quả thật chị cũng có nghe vài đứa nhỏ phàn nàn, nói là Trình Lệ đi dạy rất không kiên nhẫn, toàn bộ thời gian đều chỉ cho bọn nó đọc bài văn có sẵn trong sách, bọn nhỏ cũng đã từng phàn nàn với nữ chủ nhiệm, nghe nói bà ấy cũng có đến tìm Trình Lệ nói chuyện, cô ta nói sẽ sửa đổi, ai biết có thật sự sửa đổi hay không?!"
Nói đến chuyện này Trương Mai lại lo lắng, con gái cô học kỳ sau sẽ lên lớp bốn, hiện tại cô đã biết tầm quan trọng của bằng cấp, sợ Trình Lệ sẽ làm chậm trễ con bé.
"Hầy, cũng là bởi vì ở nơi này quá thiếu nhân lực, phần lớn mọi người đều xuất thân từ nông thôn mà ra, số người tốt nghiệp tiểu học đếm trên đầu ngón tay, cho nên cũng chỉ có thể tạm thời dùng cô ta.”
Trương Mai thở dài nói.
Chuyện sắp xếp công việc này cô không quản được, Tô Ngọc Kiều đối với việc này cũng chỉ có thể nhăn mặt tỏ vẻ không tán thành, cuối cùng vẫn không có cách nào.
Mặc dù cô tốt nghiệp đại học nhưng cũng không có hứng thú đi làm giáo viên tiểu học, chỉ chăm sóc một mình Tiểu Bảo thôi là cô đã mệt lắm rồi. Nghĩ tới đây cô lại cảm thấy mình thật may mắn, may mắn vì A Mãn là một đứa trẻ hiểu chuyện, không cần cô phải bận tâm nhiều, nếu không thì chắc có lẽ một ngày nào đó cô sẽ phát điên mất.
Hai người vừa đi vừa trò chuyện, rất nhanh đã đến quảng trường. Điền Xuân đang tụ tập trong một nhóm người nhà, ôm con trai vừa phơi nắng vừa tán gẫu, còn cô con gái Tiểu Thảo thì đang ở một bên chơi trò chơi với mấy đứa bé gái khác.
Lúc này mấy chị em vợ quân nhân cũng đang thảo luận về trường học, trong đó có một người trông có vẻ lớn tuổi nhìn về phía Điền Xuân hỏi: “Cô tới đây cũng được gần nửa tháng rồi, định khi nào thì đưa con gái đi học? Tôi thấy con bé cũng không còn nhỏ đâu.”
"Con gái tôi mới sáu tuổi, đi học cái gì?"
Điền Xuân lấy một nắm hạt dưa từ trong túi ra bắt đầu cắn, lơ đễnh nói.
Người phụ nữ trông có vẻ lớn tuổi kia liền phản bác: “Sao lại không thể, sáu tuổi đã có thể vào học lớp một rồi, năm ngoái tôi cũng đã đưa con trai vào học, chỉ mới qua nửa năm mà nó đã biết viết rất nhiều chữ.”
Một chị dâu khác cũng góp vui nói: “Điền Xuân, đừng nói là cô trọng nam khinh nữ đấy nhé?"
"Chậc chậc, thế này không được đâu, chủ tịch đã nói phụ nữ cũng có thể chống đỡ nửa bầu trời, nếu như cô có tư tưởng này thì hãy nhân lúc thời gian còn sớm mà sửa lại đi, bằng không cẩn thận một ngày nào đó nữ chủ nhiệm sẽ đến nhà cô uống trà đấy, chẳng may lại có thêm một khoá giáo dục tư tưởng miễn phí.”