Lúc bọn họ đi ra, lão Ban thấy Tô Ngọc Kiều và Tiểu Bảo vẫn còn đứng yên ở đó, anh vội vàng dẫn hai người đi tới ngồi xuống một cái bàn đá ở hậu viện. Mặc dù Tô Ngọc Kiều đã ăn cơm trước khi đến đây, nhưng bây giờ ngửi thấy mùi đậu hũ non thơm phức, cô lại cảm thấy có chút đói.
Trước đây cô thích nhất là ăn đậu hũ non cùng với nước đường, nhưng khi nhìn thấy chén đậu hũ non rưới đầy đầu ớt, còn có thêm một loại nước sốt đặc biệt đang đặt ở trước mặt Lục Kiêu thì cô cũng muốn nếm thử xem nó có vị gì. Lục Kiêu chỉ cần nhìn một cái là đã có thể đoán được cô đang nghĩ gì, anh lập tức cầm chén đậu hũ mặn lên rồi đặt xuống trước bàn cô, nói: "Nếm thử xem có ngon không? Em cứ ăn đi, còn thừa bao nhiêu thì anh ăn.”
Trong lúc đợi hai mẹ con ăn, Lục Kiêu ngồi ôn lại chuyện cũ với lão Ban, kể cho anh ấy nghe về tình hình gần đây của các chiến hữu trong bộ đội. Nhìn thấy Lục Kiêu ăn lại đồ thừa của vợ mình, lão Ban liền hỏi Tô Ngọc Kiều: "Em dâu, em có muốn nghe chuyện của thằng nhóc Lục Kiêu này lúc mới vào quân doanh không? Ha ha, anh nói cho em biết, cậu ấy lúc trước và cậu ấy bây giờ cứ như là hai người khác nhau vậy.”
Mặc dù hỏi là cô có muốn biết hay không, nhưng Tô Ngọc Kiều còn chưa kịp trả lời thì anh ấy đã bắt đầu kể lại lịch sử đen tối của Lục Kiêu.
"Ừ hừm!"
Lục Kiêu nắm tay chống cằm hắng giọng một tiếng muốn cắt ngang, ai ngờ hai người bọn họ căn bản không thèm để ý đến anh, Tiểu Bảo ăn hết đậu hũ trong bát mình, cậu nhóc nhìn về phía anh, ý bảo muốn ăn nữa.
"Rõ ràng là người nhỏ tuổi nhất trong đội thế nhưng cho dù làm cái gì thì cậu ta cũng đều là người xung phong lên đầu tiên, cũng là người bướng bỉnh, ngông cuồng nhất trong tiểu đội, lúc ấy có lần anh còn muốn rút dây lưng ra đánh cậu ta một trận. Ngày nào cậu ta cũng cãi nhau với trưởng quan, làm cho trưởng quan tức giận muốn chết, về sau mỗi ngày đều bắt cậu ta rèn luyện nhiều hơn, khắc nghiệt hơn những người khác.”
"Anh nhớ có một lần tiểu đội đi vào trong núi huấn luyện dã ngoại, lần đó trở về muộn, trong căn tin đã hết sạch cơm, kết quả khuya ngày hôm đó thằng nhóc này đã dẫn theo hai người khác trốn vào phòng bếp của căn tin, tự mình nấu mì ăn, ha ha!"
Lão Ban chậc chậc hai tiếng, nói tiếp:
"Lúc trước người hay làm trưởng quan tức giận nhất chính là cậu ta, ngược lại người được trưởng quan coi trọng nhất cũng chính là cậu ta, cậu ta chính là người ưu tú nhất trong tiểu đội.”
Theo lời miêu tả của lão Ban, Tô Ngọc Kiều cũng nhớ lại chuyện Lục Kiêu đã nhốt cô trong con hẻm nhỏ rồi dùng những lời lẽ tàn nhẫn để hù dọa cô lúc trước, bây giờ nhìn lại quả thật anh đã thay đổi rất nhiều.
Lục Kiêu lại múc cho con trai thêm một bát nữa, lắc đầu cười nói: “Lão Ban, anh nói sai rồi, tôi cảm thấy tất cả mọi người đều vô cùng xuất sắc, đặc biệt là anh đấy, nếu như lúc đó không có anh đi trước dò đường để chúng tôi gỡ mìn thì có lẽ hôm nay...”
Lão Ban khoát tay trái cắt đứt lời anh, thoải mái nói: “Chuyện đã qua rồi, đừng nhắc lại nữa, hơn nữa đó cũng là việc tôi phải làm.” Lục Kiêu nghe theo lời anh ấy, không nhắc lại nữa.
Ăn xong, trước khi rời đi Lục Kiêu còn mua hết tất cả các loại hậu hũ có ở đây, lão Ban tặng cho bọn họ hai chai sữa đậu của nhà mình tự làm, Lục Kiêu cũng không khách sáo, dứt khoát nhận lấy.
‘’Được rồi, sau này ít đến đây thôi, nếu không thì mẹ tôi làm đậu hũ còn không kịp để bán cho cậu.” Lão Ban vẫy vẫy tay, tiễn một nhà ba người ra ngoài.
Mấy chiến sĩ lúc trước ở cùng một tiểu đội với lão Ban, bao gồm cả Lục Kiêu, mỗi khi được nghỉ đều sẽ đến đây thăm anh ấy, khiến cho lão Ban vừa cảm động vừa đau lòng. Tạm biệt lão Ban xong, Lục Kiêu đạp xe chở Tô Ngọc Kiều và Tiểu Bảo đi dạo một vòng thành phố, cuối cùng mới dừng lại trước cửa hợp tác xã cung ứng. Cũng may là lúc này đám người đã tản đi bớt, Lục Kiêu đỗ xe xong, anh ôm con trai, che chở cho vợ đi vào.