May mắn tiểu tử Cố Gia này quả thật rất tốt, nó một bên che chở tiểu đệ đệ, một bên còn muốn nhìn Kiều Đại Bảo cùng Kiều Nhị Bảo không cho bọn họ tìm được cơ hội đánh A Mãn.
Nhưng A Mãn hiển nhiên cũng không sợ hai anh em nhà này, khi Kiều Nhị Bảo lần đầu tiên không phân biệt tốt xấu đi lên liền đưa tay muốn đoạt đồ chơi của Tiểu Bảo, cô bé liền đẩy cậu ta xuống đất. Kiều Đại Bảo xông tới giúp em trai nó thì bị cô bé đạp cho một cước, A Mãn cũng không cam lòng yếu thế nhắm chuẩn cơ hội trả lại hai cước trở về.
Đừng nhìn A Mãn là cô bé tám tuổi càng chịu càng yếu so với bình thường nhưng cô bé và bà lão ở ngôi làng sạt lở cơ khổ không nơi nương tựa, lại là một cô bé, thường ngày cũng không phải không có bé trai đến trêu chọc cô bé, A Mãn đều nhất định đánh trả lại, dù sao chính là không để mình thiệt. Kiều Đại Bảo mỗi ngày ở nhà được bố mẹ dỗ dành, ở trường học một cậu ta là đứa trẻ to khỏe lớn nhất cùng lừa, cậu ta so với Cố Gia lớn hơn hai tuổi nhìn còn béo một chút, cho nên nó thường ngày ở khu nhà gia đình một đống trẻ con bên trong đều phải né đường cho nó đi.
Hôm nay đột nhiên có một bé nhỏ gầy dám khi dễ em trai của cậu ta, cậu ta nhất thời cảm thấy địa vị của mình bị khiêu khích, liền muốn tiến tới đánh A Mãn. Có Cố Gia che chở, hai người còn chưa đánh nhau nhưng hai đứa con trai của Mã Yến được ăn uống no đủ, người sau khỏe hơn người trước, cậu hai quyền khó địch lại bốn tay, cũng sắp chống đỡ không nổi, nhanh chóng bảo muội muội trở về tìm người lớn.
Kỳ thật Mã Yến ngồi tán gẫu trong đám chị em cách đó không xa, có các chị em khác nhắc nhở hai đứa nhỏ của cô ta lại gây chuyện, cô ta nhìn thấy hai đứa nhỏ bị bắt nạt kia là người nhà Tô Ngọc Kiều, rất lơ đễnh nói:
"Bọn nhỏ nó đang đùa giỡn thôi, đừng lo về điều đó.”
Trong lòng cô ta thậm chí có một loại cảm giác quả nhiên con trai bà tri kỷ nhất, cũng có thể trút giận cho mẹ, cứ như vậy nhìn hai anh em đi bắt nạt A Mãn và Tiểu Bảo.
Tô Ngọc Kiều vừa tới, xa xa nhìn thấy Tiểu Bảo bĩu môi oan ức muốn khóc, lại nhìn thấy Kiều Đại Bảo đưa tay dùng sức kéo cánh tay A Mãn.
Tức giận của cô lập tức xông tận đỉnh đầu, giẫm lên giày cao gót nhỏ tiến lên ném Kiều Nhị Bảo đi, túm lấy cổ áo sau của Kiều Đại Bảo kéo về phía sau, kéo nó lảo đảo ngã xuống đất.
Kiều Đại Bảo "A" một tiếng, đặt mông ngồi dưới đất, ngã được đặc biệt đúng lúc, thanh âm kia được mọi người đều cảm thấy mông bắt đầu đau.
Mã Yến nghe được tiếng khóc của con trai cuối cùng cũng ngồi không yên, thét chói tai một tiếng liền vọt tới, chỉ vào Tô Ngọc Kiều tức giận mắng:
"Bọn họ trẻ con nó chơi đùa một chút, một người lớn như cô lại ở đây bắt nạt hai đứa nhỏ, cô có muốn mặt mũi hay không?”
Tô Ngọc Kiều lạnh lùng nhìn qua nói: “Cô không biết xấu hổ sao, ỷ vào nhà mình vào hai đứa nhỏ không có giáo dục này, thấy chúng bắt nạt người ta mà không làm gì, cô không biết dạy con, vậy cũng đừng trách người muốn thay cô dạy dỗ chúng.”
Quay đầu vẻ mặt đau lòng ôm lấy Tiểu Bảo vỗ vỗ lưng thằng bé trấn an, bà Hảo chậm hơn cô một bước tới ôm A Mãn kiểm tra từ trên xuống dưới.
“Mẹ, nó muốn cướp đồ chơi ba làm cho con! Nó còn đẩy chị A Mãn!"
Tiểu Bảo ôm cổ mẹ ủy khuất cáo trạng, cái mũi nhỏ run rẩy. Điều này làm cho Tô Ngọc Kiều đau lòng muốn chết, con trai cô từ nhỏ được người trong nhà yêu thương, ai cũng không nỡ nói một câu nặng lời, hôm nay lại bị dọa, thật sự là tức chết cô, hôm nay cô phải thay con trai mình trút cơn tức này.