Không nhìn vẻ mặt Mã Yến muốn nói lại thôi, Giang Thanh chỉ qua Tô Ngọc Kiều hỏi.
‘’Chủ nhiệm, thật sự xin lỗi, cuối tuần còn phải phiền cô tới đây.”
Tô Ngọc Kiều xin lỗi cô trước, sau đó mới nói lên chuyện đã xảy ra.
‘’Là như vầy, hai đứa nhỏ nhà tôi vốn vui vẻ đi chơi, gặp Kiều Nhị Bảo chạy tới muốn cướp đồ chơi của Tiểu Bảo nhà tôi, A Mãn thấy vậy liền đẩy nó ra để bảo vệ em trai mình, ai ngờ Kiều Đại Bảo chạy tới muốn đánh bọn trẻ nhà tôi, rõ ràng Mã Yến ở gần bên mà cũng không nói gì.”
"Cô nói cho tôi xem, hai đứa con của tôi, một đứa mới ba tuổi, một cô bé gầy yếu mới tám tuổi, nếu tôi không đến kịp, chắc con tôi bị hai anh em chúng đánh rồi, vừa rồi tôi chỉ yêu cầu bọn nhóc nhà Mã Lệ xin lỗi con tôi, cô nói cái này có hợp lý không?"
Tô Ngọc Kiều nói đầu đuôi một cách rõ ràng: "Nhưng Mã Yến không không chịu dạy dỗ cho con mình hướng thiện, thậm chí cô ta còn không chịu xin lỗi khi làm sai, hai ngày nữa con nhà tôi tới trường tiểu học quân đội rồi.”
“Nếu chuyện này lại xảy ra, thì phải làm sao, Bây giờ tôi cũng không dám gửi con đi học, lỡ như ở trường lại bắt nạt con tôi thì sao?"
Mã Yến nghe vậy sốt ruột nói:
"Tôi xin lỗi, Tôi sẵn lòng xin lỗi như vậy chưa đủ sao?”
“Vừa rồi tất cả mọi người đều nhìn thấy, lúc tôi yêu cầu xin lỗi, cô không những nói lời vô lý, bây giờ lại nói thì có thành thật hay không?"
Tô Ngọc Kiều nói xong tại nhìn về phía chị em vợ quân nhân khác nói: “Mọi người khuyên khi nãy tôi cũng nghe rồi.”
"Nhưng mà tôi cũng nói rằng, người bắt nạt con tôi thậm chí không chịu xin lỗi một cách chân thành, tôi cũng chả tin sau này cô ta sẽ sửa chữa, cho nên thay vì mọi người cố muốn thuyết phục tôi, thì sao không dặn hai đứa trẻ nhà cô tránh xa con nhà tôi ra.”
Ngọc Kiều vừa xả một tràng, chị em vợ quân nhân khi nãy khuyên nhủ cũng im bặt.
Mã Yến vừa thấy tình thế lại bất lợi cho cô, vội vàng lôi kéo Giang Thanh cầu tình nói: “Chủ nhiệm Giang, cô hãy nói một câu công bằng đi, chỉ là trẻ con chơi đùa với nhau thôi, đâu có nghiêm trọng như vậy, sau này tôi nhất định sẽ dạy chúng thật tốt, khẳng định để cho bọn chúng sửa sai”
Giang Thanh tức giận nhìn về phía cô ta: “Mã Yến, cô tự nói đi, đây là lần thứ mấy rồi? Cô thật sự dạy con được?”
Mã Yến thấy có cơ hội, vội vàng cam đoan: “Có thể, nhất định có thể.”
Giang Thanh lại nhìn về phía Tô Ngọc Kiều, đi tới sờ đầu Tiểu Bảo, thở dài nói: “Ngọc Kiều, tôi biết cô cảm thấy có lỗi với con mình, vậy cô cũng nói đi, bây giờ cô muốn gì?"
"Chủ nhiệm Giang, nếu cô để cho tôi nói, vậy tôi nói thẳng luôn! Mã Yến và hai đứa con của cô ta phải xin lỗi con của tôi, còn nữa, tôi muốn Kiều Đại Bảo chuyển trường.”
Tô Ngọc Kiều như trước nửa bước không nhường.
"Kiều Đại Bảo đứa nhỏ này, tính cách quá nghịch ngợm.”
Giang Thanh nhíu mày, Mã Yến bắt đầu đổ mồ hôi hột, nhưng ngay sau đó cô nói tiếp:
"Nhưng tôi nghĩ việc đuổi đứa trẻ này ra khỏi trường là hơi vô lý, chúng ta cũng muốn cho cậu bé một cơ hội sửa sai đúng không, Mã Yến, không phải cô đã hứa chắc chắn có thể dạy bảo con mình tốt hơn đúng không?"
Không có cách nào, Giang Thanh cũng không thích những đứa trẻ nghịch ngợm nhưng chủ yếu cô làm công tác hòa giải, cô nói Mã Yên phải dạy bảo chúng từ khi sai phạm đầu tiên, sẽ tốt hơn nếu chúng được thay đổi sớm.
Nhìn hiện tại Kiều Đại Bảo tuy rằng khóc trông đáng thương nhưng nhìn đôi mắt không chịu thừa nhận này, cũng xác định được sau này lớn lên chúng cũng ngang ngược, muốn sửa cái nết cũng hơi khó.
Mã Yến là một người mẹ thì cô còn là người nhà quân nhân, ba của Kiều Đại Bảo cũng là một quân nhân chuẩn mực đang bảo vệ đất nước, cô cũng không thể giáo dục quá mức, làm cho gia đình quân nhân chạnh lòng.