Sự tình được giải quyết thỏa đáng, ngoại trừ ba mẹ con Mã Yến cảm thấy không hài lòng, những người khác đều cảm thấy kết quả này rất tốt, chỉ là khi chị em mọi người này nhìn lại Tô Ngọc Kiều, trong ánh mắt liền mờ mịt mông lung.
Tô Ngọc Kiều không quan tâm ánh mắt của người không liên quan nhìn cô như thế nào. Cô chỉ quan tâm con trai của mình. Con trai của cô là số một! Tiểu Bảo tuyệt đối không thể chịu bất cứ oan ức được. Trên đường về cô cúi đầu hôn lên mặt Tiểu Bảo vài cái, vừa thương vừa đau lòng nói: "Tiểu Bảo của mẹ chịu ủy khuất rồi, không sợ không sợ, mẹ trút giận cho con rồi ha.”
“Mẹ giỏi nhất! "
Tiểu Bảo hôn lại cô, thấy A Mãn đi phía sau lại khen: "Chị A Mãn giỏi quá!”
Cố Hương kéo cánh tay A Mãn nói:
"Tiểu Bảo, còn tôi nữa, mẹ cậu là do tôi gọi tới.”
Trương Mai cười: "Đứa nhỏ này......’’
Tiểu Bảo cũng đáp lại lời: "Chị Hương Hương cũng giỏi!”
"Cả anh trai nữa!"
"Anh trai cũng tuyệt vời!”
“Tiểu Bảo cũng giỏi! Nó cướp đồ của em, em cũng không khóc.”
Cố Hương là một cô gái tốt có qua có lại, lập tức khen lại.
Nghe đồng ngôn đồng ngữ của bọn trẻ, Tô Ngọc Kiều cùng Trương Mai liếc nhau cũng nở nụ cười. Về đến nhà, Tô Ngọc Kiều lấy bịch kẹo ra chia kẹo cho mấy đứa nhỏ ăn. Cố Hương miệng đầy kẹo gọi thẳng dì Ngọc Kiều, để cho con làm con gái dì đi. Trương Mai đang muốn cho cô bé ăn ít đường một chút, nghe vậy không nói gì nghĩ, thật sự là một cái áo bông nhỏ lọt gió, một chút ngon ngọt đã bị mua chuộc.
Buổi tối Lục Kiêu trở về biết được việc này, ôm con trai chơi thật lâu, thấy Tiểu Bảo vẫn cười không ngừng, hoàn toàn không để lại bóng ma mới yên tâm.
‘’Kiều Kiều, xin lỗi, lúc hai người cần anh, anh lại...” Lục Kiêu hối hận không thôi.
Buổi chiều Tô Ngọc Kiều gội đầu nên lúc này đang ngồi ở trước bàn trang điểm chải tóc, xoay người lại ngăn lời anh: “Anh cũng không thể biết trước mà. Có liên quan gì đến anh đâu. Hơn nữa, hôm nay em cũng đã thoả giận mới tha cho cô ta.”
Lục Kiêu đi tới nhận lấy lược trong tay cô, ngồi vào bên giường tiếp nhận công việc của cô, vuốt mái tóc dài mượt mà của cô cười cười rồi mới nói:
"Em như vậy cũng tốt. Lần sau gặp lại người như thế liền hung hăng giáo huấn, cái gì cũng không phải sợ, có anh ở phía sau chống lưng cho em.”
"Nhưng anh vẫn hy vọng sau này em luôn khỏe mạnh, mong em không bao giờ gặp lại người như thế nữa, hoặc là lúc đó có anh ở bên cạnh em. Kiều Kiều, anh đột nhiên có hơi hối hận vì đã đón hai người tới đây.” Lục Kiêu buông lược, đưa tay ôm người vào trong ngực, tới gần cổ cô thở dài thật sâu nói.
Tô Ngọc Kiều thuận theo ngồi lên đùi anh, thuận thế ôm cổ anh hỏi: “Vì sao phải hối hận? Em cảm thấy hiện tại sống rất tốt mà. Hay là anh chê em gây quá nhiều phiền toái cho anh?" Tô Ngọc Kiều âm trầm hỏi lại.
Lục Kiêu ngẩng đầu vội phản bác:
"Đương nhiên không phải rồi!”
Đưa tay vuốt vuốt mái tóc xõa sau lưng cô, anh mới nghiêm lúc nói: "Chính là cảm thấy, trước kia ở bên cạnh ba mẹ vợ, em đều được bọn họ bảo vệ rất tốt. Nhưng sau khi em tới đây, anh lại để cho em cùng Tiểu Bảo chịu nhiều thiệt thòi rồi. Hơn nữa anh cũng không thể luôn ở bên cạnh hai người, để cho em trải qua cuộc sống như vậy, chi bằng anh để hai người trở về nhà.”
Anh cúi đầu hôn khóe miệng vợ, nghĩ đến chuyện muốn nói ra khỏi miệng, tiếng thở dài trong lòng lại càng nặng hơn một chút.
"Sao anh lại nghĩ như vậy, em không cảm thấy mình bị ủy khuất, trừ anh ra ai còn dám bắt nạt em à?"
Tô Ngọc Kiều lật xuống lại nợ cũ rồi kỳ quái nói:
"Hôm nay tâm trạng anh.., có chuyện gì à?”
Lục Kiêu thấp giọng "Ừ" một tiếng:
"Là có chuyện muốn nói với em.”
“Kiều Kiều, đại hội quân khu sắp bắt đầu, lần này anh cũng được chọn. Mấy ngày nữa sẽ rời khỏi khu quân sự tham gia đại hội, đến lúc đó có thể phải rời đi một thời gian, lâu thì ba tháng, ngắn thì hơn hai tháng.”
Đột nhiên nghe được tin tức anh phải rời đi, Tô Ngọc Kiều theo bản năng ôm chặt bờ vai của anh, ngốc nghếch hỏi ngược lại: "Không thể đổi người sao?”