Ông ta cầm hai bộ trang sức gia truyền của Khương Mỹ Lâm lại nói với cô ta là chuyện không làm được.
Kết quả có thể sắp xếp cho con dâu và người nhà vào nhà máy, còn có thể giúp con trai ruột của mình sắp xếp một công việc văn phòng.
Có phải vợ phó xưởng trưởng thấy cô ta dễ bắt nạt mới dám như vậy hay không?
Không được, em trai cô ta sắp xuống nông thôn rồi, không thể chờ thêm nữa.
Khương Mỹ Lâm hạ quyết tâm, vẫn phải đi tìm vợ phó xưởng trưởng nghe lời giải thích.
Con dâu của phó xưởng trưởng vẫn chưa biết mình đã gây ra phiền toái lớn cho mẹ chồng.
Đúng lúc này cửa nhà trẻ mở ra, vẻ mặt cô ta đi với vẻ mặt xám xịt.
Tô Ngọc Kiều nở một nụ cười tươi đón lấy con trai.
Không bao lâu sau, thấy Tiểu Bảo và Vi Vi tay trong tay đi ra.
"Mẹ ơi!"
Tiểu Bảo buông tay chị ra, chạy tới xà vào lòng cô.
Tô Ngọc Kiều ngồi xổm xuống, ôm con trai và cháu gái vào trong lòng, sau đó mỗi tay dắt một người đi ra ngoài.
Tới trưa Tô Ngọc Kiều cùng Dương Mẫn mang theo hai đứa nhỏ và thím Lưu cùng nhau ăn cơm.
Bình thường vào buổi trưa ba Tô cùng anh cả Tô đều ăn ở căn tin trong nhà máy.
Ngân hàng nơi chị dâu làm việc cũng xa nhà nên buổi trưa cũng tiện về nhà ăn.
Đồ ăn tương đối đơn giản, hai món mặn một món chay thêm một món canh là đầy đủ.
Hôm nay thím Lưu cũng làm món cá kho, hai đứa nhỏ đều thích ăn món này.
Tô Ngọc Kiều cùng mẹ Tô mỗi người ngồi gỡ xương cá cho một đứa.
Dương Mẫn hỏi con gái từ sáng tới trưa đã chạy đi đâu mà giờ ăn cơm trở về.
Tô Ngọc Kiều kể lại chuyện buổi sáng đi gửi điện báo cho Lục Kiêu, sau đó lại sang nhà ông bà nội chơi một lúc.
"Vậy con đã nói với ông bà con chuyện con muốn đi theo quân chưa?"
Dương Mẫn nhặt xương xong cho miếng cá bỏ vào bát cháu gái, lại chọn một miếng bỏ vào bát con gái.
“Con vẫn chưa nói.
Chờ khi nào có quyết định rồi con mới nói.”
Ông nội luôn rất quan tâm chuyện của cô và Lục Kiêu, mấy năm nay không ít lần khuyên cô và Lục Kiêu sống hòa thuận với nhau.
Cô muốn chờ xác định xong chuyện thì sẽ nói cho ông biết, để cho ông nội vui vẻ.
Dương Mẫn gật đầu đồng ý:
"Mẹ cũng nghĩ như vậy.
Nếu không nhỡ bên Lục Kiêu có biến cố gì, đến lúc đó uổng công làm cho ông nội con lại mừng hụt.”
Tô Ngọc Kiều lơ đễnh nói:
"Nếu có thay đổi gì, chắc ngày mai sẽ có hồi âm thôi.
Tối mai Tiểu Bảo tan học con dẫn nó đến nhà ông nội ăn cơm.”
“Mà sao con lại gấp gáp thế? Trước kia mỗi ngày mẹ khuyên thế nào con cũng không nghe.
Sao lần này lại đột nhiên muốn đi theo quân?"
Nói tới chuyện này thì Dương Mẫn lại buồn bực, một hồi là về nhà chồng, một hồi là theo quân, còn đều là nói làm là làm, một chút tin tức báo trước cũng không có, bà ở bên cạnh cũng không thấy cô có gì bất thường cả.
"Nguyên nhân thì có nhiều.
Chỉ là tự nhiên con nghĩ thông suốt thôi.
Hơn nữa, không phải mỗi ngày mẹ đều cầm ảnh chụp của anh ấy nói với Tiểu Bảo đó là ba của nó sao.
Bây giờ con thật sự mang Tiểu Bảo đi tìm ba của nó thì mẹ còn không hài lòng à?"
Dương Mẫn hờn dỗi liếc mắt cô một cái:
"Ý của mẹ không phải vậy?”
Tiểu Bảo ăn thịt cá mẹ gắp cho, nhìn cái này nhìn cái kia rồi đột nhiên hỏi:
"Mẹ, chúng ta tìm gặp ba sao?"
Tô Ngọc Kiều cúi đầu xoa xoa khuôn mặt nhỏ nhắn dễ thương của con trai cười nói:
"Đúng vậy, Tiểu Bảo muốn đi theo không?”
“Muốn ạ!”
“Vậy ăn cơm nhiều vào.
Lát nữa tìm ba ở trong mơ nhé."
Tô Ngọc Kiều dỗ dành.
Tiểu Bảo phồng miệng, hừ, mẹ lại lừa Tiểu Bảo.
Dương Mẫn nhìn Tiểu Bảo lại không nhịn được thở dài nói:
"Con nói cũng không sai.
Quả thật Tiểu Bảo không thể thiếu ba của nó để bầu bạn.
Con tự quyết định tốt là được rồi.
Dù thế nào mẹ và ba con cũng ủng hộ con.”
Tô Ngọc Kiều cười đáp cũng gắp cho mẹ mình một chút thức ăn.
Cô vẫn luôn biết, cô còn có người nhà rất yêu thương cô.
Ăn cơm xong, Tô Ngọc Kiều ôm Tiểu Bảo lên lầu ngủ trưa.