Trần Tiêu sửng sốt một lát, trong lòng tự nhiên dâng lên một cảm giác khó chịu, sau đó nghe thấy Tô Ngọc Kiều kể lại những gì Tống Trường Tĩnh đã giải thích cho cô nhưng cảm giác khó chịu trong lòng vẫn như nghẹn lại ở cổ họng.
"Được rồi, tôi hiểu rồi, tôi sẽ hỏi anh ấy." Trần Tiêu nói.
Tô Ngọc Kiều gật đầu, cô cũng có quyết định tương tự, cô hy vọng hai người có thể đối mặt giải thích rõ ràng, tốt nhất là không có chuyện gì xảy ra, nếu xảy ra chuyện gì, cô cũng mong muốn được giải thích rõ ràng, cô có thể thấy được rằng Trần Tiêu đã quan tâm đến Tống Trường Tinh.
Trong bữa trưa, Trần Tiêu lấy đồ ăn rồi đi đến một góc quen thuộc.
Tống Trường Tinh đã đợi cô ở đó rồi. Cô vừa đi tới, Tống Trường Tinh đã bắt đầu đưa thịt trong bát cho cô, nói: "Tiêu Tiêu, sao em vẫn gầy như vậy? Em cần ăn nhiều một chút mới được."
Trần Tiêu nhìn chằm chằm anh một lúc, mãi đến khi Tống Trường Tinh bối rối sờ lên mặt anh, hỏi cô:
"Sao vậy? Trên mặt anh có dính gì bẩn à?"
Cô lắc đầu, cầm đũa tự nhiên hỏi:
"Anh có biết Chu Văn Tĩnh không?"
Tống Trường Tinh lén tút quan sát vẻ mặt của cô, da đầu tê dại nhưng vẫn gật đầu, chủ động nói: “Anh có biết cô ấy.”
Sau đó anh hơi ngại ngùng giải thích:
“Trước đây, ba anh đã cố gắng tác hợp anh và cô ấy đến với nhau, nhưng giữa hai người chẳng có chuyện gì xảy ra cả. Thực sự, anh không có chút tư tưởng nào với cô ấy cả”.
Lúc này, Trần Tiêu cũng nhớ tới lời đồn thổi về anh trước đó, nhẹ giọng nói:
"Vậy là anh đã bị người ta bỏ rơi."
“Khụ!”
Tống Trường Tinh suýt chút nữa bị nghẹn hạt cơm trong miệng, anh ho một hồi lâu mới thốt ra được một câu:“Tiêu Tiêu, ai nói cho em biết?”
"Anh, anh làm sao có thể..." Tống Trường Tinh ôm đầu, kể cho cô toàn bộ sự việc.
“Chính ủy của đoàn văn công là người quen biết với mẹ anh. Bà đã giới thiệu đồng chí Chu với mẹ anh, sau đó bà dẫn cô ấy đến thăm nhà anh vào dịp Tết.”
“Cứ như thế gặp nhau vài lần, sau đó có tin đồn lan truyền. Để bảo vệ danh tiếng của đồng chí Chu thì anh là một người đàn ông trưởng thành, đã chủ động đứng lên và chịu trách nhiệm.”
Anh ta không nói là vì từ chối Chu Văn Tĩnh mà khiến người khác bàn tán về cô, nên anh ta chủ động nói rằng đồng chí Chu không có hứng thú với anh ta. Không phải thương hại hay gì đâu, chỉ là anh ấy nghĩ không sao cả, cũng tại mẹ anh nhiệt tình mời người ta đến nhà mình gặp nhau mới bị người ta bàn tán, anh ấy thực sự nên đứng lên và chịu trách nhiệm.
"Tiêu Tiêu, tin anh đi, anh chưa bao giờ có hứng thú với một nữ đồng chí nào khác trước em, anh..."
Tống Trường Tinh còn muốn thể hiện lòng trung thành của mình. Trần Tiêu nghe vậy hai má nóng bừng, vội vàng ngăn cản: "Đủ rồi, anh đừng nói nữa."
Cũng không nhìn xem đang ở đâu.
Thổ lộ trong căng tin đông đúc, anh không biết xấu hổ nhưng cô thì biết.
Tống Trường Tinh mỉm cười, trong lòng nhẹ nhõm, anh không quan tâm mình có xấu hổ hay không, trước hết phải dỗ dành bạn gái mới được.
Và theo tời khôn ngoan của đồng chí Tống trong gia đình, muốn theo đuổi được vợ thì phải mặt dày, bây giờ anh đã thấm vào đầu.
"Vậy là tốt rồi, hai người không có việc gì thì tôi yên tâm."
Tô Ngọc Kiều vừa ăn xí muội vừa nói.
Sau đó cô không nhịn được hỏi:
“Ý cô là, hai người thật sự có ý định kết hôn trước cuối năm phải không?”
Trần Tiêu gắp một quả mận trong đĩa lên nói: "Chúng tôi đã lên kế hoạch rồi. Đợi hai bên phụ huynh bàn bạc lại, có lẽ sẽ quyết định vào tháng mười một." Nói xong cô nhíu mày trước vị chua chát trong miệng.
Tô Ngọc Kiều ngồi đối diện cô ăn hết miếng này đến miếng khác mà vẻ mặt không hề thay đổi.
Tô Ngọc Kiều nhét một quả mận khác vào miệng, dùng đầu lưỡi cuộn tròn trong miệng, cô không hề cảm thấy chua chát mà còn rất ngon miệng.
"Hai ngày trước tôi bị cảm lạnh, mấy ngày nay mất đi khẩu vị, cần ăn chút mận để lấy lại cảm giác thèm ăn." Tô Ngọc Kiều nói.
Trong đầu Trần Tiêu có suy đoán khác, cô ra hiệu cho Tô Ngọc Kiều đưa tay ra và để cô bắt mạch Tô Ngọc Kiều đặt lòng bàn tay lên bàn, cười nói:
“Không sao đâu, chỉ là tôi ăn không ngon mà thôi.”
Mạch đập mạnh, nhanh và không bị ngắt, giống như một quả bóng đang chuyển động.
Trần Tiêu cau mày và cẩn thận cảm nhận mới thu tay lại.
Cô không xác định nói: “Tôi cảm thấy đây là hỉ mạch, có thể cô đã mang thai, cô hãy dành thời gian đến bệnh viện quân y kiểm tra đi.
Bàn tay rút lại của Tô Ngọc Kiều dừng lại giữa không trung, cô ngạc nhiên hỏi:
"Ý cô là tôi có thể có thai?"
"Ừm, có thể là bởi vì đang ít tháng, hoặc là có thể tôi cảm giác không chuẩn xác, nhưng tóm lại, cô khẳng định không phải là cảm lạnh, tốt nhất cô nên đến viện quân y xem xem."
Trần Tiêu đề nghị.
Tô Ngọc Kiều cau mày, cẩn thận nhớ lại, lần cuối cùng cô có kinh có lẽ là hơn một tháng trước, kinh nguyệt của cô hay bị chậm nên cô không để ý. Cô rút tay lại, sờ sờ bụng dưới, tin tưởng vào y thuật của Trần Tiêu, cô cũng cho rằng gần đây mình hay buồn nôn, buổi sáng luôn lười biếng, chẳng phải giống với triệu chứng lúc cô đang mang thai tiểu Bảo sao? Trần Tiêu đưa ra cho cô một số gợi ý:
“Cô có thể ăn mận, nhưng không nên ăn quá nhiều. Cô có thể ăn nhạt hơn và ăn ít đồ ăn có mùi nồng, sẽ cải thiện cảm giác buồn nôn.”
Lục Kiêu đi đến bộ phận hậu cần kéo than bánh, khi anh ôm một xe than bánh trở lại, Trần Tiêu đã rời đi, chỉ có Tô Ngọc Kiều là người duy nhất đang ngơ ngác ngồi trong sân phơi nắng.
Thấy anh quay lại không có phản ứng gì, cũng không biết đang nghĩ gì.
Lục Kiêu dừng xe đẩy, đi đến bên cạnh cô, nửa cúi người, hô: "Kiều Kiều."
Tô Ngọc Kiều lập tức tỉnh táo tại, kinh ngạc lao mình vào vòng tay anh.
Lục Kiêu không dám ôm cô, tay dính đầy bụi than, vội vàng dùng cánh tay đỡ cô.
Nhưng Tô Ngọc Kiều bỗng nhiên ngồi xuống ghế tựa, tựa hồ nhớ ra điều gì đó.
Cô đặt tay lên bụng, ngẩng đầu lên và mở to mắt ném một quả mìn cho anh.
“Lục Kiêu, em mang thai rồi.”