Ngay khi Lục Kiêu đang mổ bụng con gà, Tiểu Bảo chạy một vòng ngoài trời về, trước tiên là nằm sấp bên cạnh mẹ xem cô khâu quả cầu lông gà, sau đó lại bị hai con gà bị nhốt ở góc tường thu hút sự chú ý. Tiểu Bảo lớn từng này rồi chỉ mới nhìn thấy động vật sống khi đi sở thú, hai con gà này trông rất mới lạ đối với cậu bé. Thừa lúc ba mẹ không chú ý, Tiểu Bảo rất to gan lật chiếc rổ tre nhốt hai con gà lên. Lúc này thì hay rồi, trong sân lập tức gà bay chó sủa, ai mà ngờ được con gà trống lông đỏ to lớn kia bị trói chân rồi mà vẫn có thể bay lên được. Tiểu Bảo sợ hãi la lên, Tô Ngọc Kiều cũng giật mình, hét lớn gọi Lục Kiêu.
Con gà trống lông đỏ còn lại có lẽ đã chứng kiến cảnh tượng thảm khốc khi đồng loại bị cắt cổ, nó giãy giụa rất dữ dội. Gà ta nuôi thả ở nông thôn đặc biệt nhanh nhẹn, khi bay lên có thể vượt qua đầu người. Hơn nữa con gà này còn biết bắt nạt kẻ yếu, đối với Lục Kiêu lạnh lùng hung dữ thì nó tránh xa, còn đối với hai mẹ con đang ôm nhau hét chói tai thì nó dùng hết mọi chiêu thức để hù dọa.
Lục Kiêu sải vài bước tới, nhanh tay lẹ mắt bắt lấy cổ con gà, năm ngón tay dùng sức trực tiếp bóp chết con gà trống lông đỏ.
Anh tiện tay ném con gà ra sau, đi đến trước mặt Tô Ngọc Kiều đang ôm con trai trốn vào bếp, ôm cô vào lòng an ủi.
Tiểu Bảo mắt đẫm lệ bị ba phạt đứng úp mặt vào tường, bên cạnh là xác con gà trống lông đỏ vừa rồi còn rất oai phong.
Tô Ngọc Kiều được chồng ôm an ủi một lúc mới bình tĩnh lại, đột nhiên cô ôm bụng nói một cách tủi thân và sợ hãi:
“Em hơi đau bụng…”
Tim Lục Kiêu đập thót một cái, đưa tay ra sau đầu gối cô định bế cô đến bệnh viện khám.
Lúc này, Tống Trường Tinh và Trần Tiêu vừa hay trở về với vẻ mặt vui mừng, nghe thấy động tĩnh bên này liền đi sang xem, thấy sân nhà anh đầy lông gà thì ngạc nhiên hỏi:
“Lão Lục, sao thế?”
Lục Kiêu không có tâm trạng trả lời anh ta, cuối cùng Tô Ngọc Kiều vỗ vỗ cánh tay anh, bảo anh đừng quá căng thẳng, tự mình giải thích với họ:“Con gà chạy ra ngoài làm em sợ hết hồn, có lẽ là do quá căng thẳng nên em hơi đau bụng.”
Vừa rồi đau nhói một chút nhưng lúc này đã không còn đau nữa, Tô Ngọc Kiều cũng không còn sợ hãi như vậy.
Trần Tiêu nghe xong lời Tô Ngọc Kiều kể, đi tới kiểm tra cho cô, lại bắt mạch rồi mới nói:“Không sao, cô vừa rồi bị dọa nên căng thẳng quá, thư giãn một chút là được.”
Tô Ngọc Kiều cũng nói không còn đau nữa, sắc mặt lạnh lùng của Lục Kiêu mới dịu xuống. Tống Trường Tinh bây giờ rất hiểu tâm trạng cẩn thận của Lục Kiêu, vỗ vai anh an ủi.
Con gà trống đỏ thẫm chết không nhắm mắt vẫn nằm trên đất, Lục Kiêu lại vào bếp lấy một cái chậu ra đổ nước nóng vào để nhổ lông nó. Tối nay quyết định làm gà kho hạt dẻ và gà luộc, để trấn an Tô Ngọc Kiều. Vừa rồi vô cùng sợ hãi, Tô Ngọc Kiều lúc này ngồi trên ghế dựa, để Trần Tiêu ấn mấy huyệt cho, Tô Ngọc Kiều đã hoàn toàn không sao rồi. Tiểu Bảo gây họa vẫn đang đứng úp mặt vào tường, Tô Ngọc Kiều thương con, gọi người đến bên cạnh kiểm tra người cậu bé, lại nghiêm túc nói với cậu bé không được có lần sau mới cho cậu bé đi chơi.
Con gà mái duy nhất còn lại trong nhà ngoan ngoãn nằm im tại chỗ, Lục Kiêu trói chặt nó lại rồi ném vào trong rổ tre. Anh quay lại tiếp tục xử lý hai con gà, Tống Trường Tinh ở bên cạnh giúp anh. Tô Ngọc Kiều uống hai ngụm nước nóng, sau khi cảm xúc dần bình tĩnh lại thì hỏi Trần Tiêu:“Cô thế nào? Đã đến bệnh viện quân đội kiểm tra chưa?”
Trần Tiêu gật đầu, vẻ mặt hơi thẹn thùng nói:“Ừ, đã kiểm tra rồi, tôi mới mang thai được một tháng.”
Cô kết hôn tổng cộng cũng chưa được hai tháng, nhanh như vậy đã mang thai, Tống Trường Tinh rất vui, nhưng cô lại có chút ngượng ngùng.
“Đây là chuyện tốt mà.”
Tô Ngọc Kiều cười chúc mừng. Bữa tối nhờ vào sự mặt dày của Tống Trường Tinh, hai vợ chồng họ cũng được ăn ké một bữa tiệc toàn gà.