Anh ôm cô không nỡ buông, trách nhiệm của anh không cho phép anh tùy hứng ở bên cô lâu dài. Tô Ngọc Kiều không hiểu, sao người này còn nhạy cảm đa sâu đa cảm hơn cả cô, chỉ nghĩ rằng anh lo lắng cho cô trước khi đi, liền chủ động nhào vào lòng anh hôn lên khóe miệng anh, xoa dịu cảm xúc của anh. “Ở nhà rất an toàn, em cũng sẽ ở nhà ngoan ngoãn, đợi anh về, có lẽ sẽ cảm nhận được thai nhi chuyển động, khoảng thời gian này em sẽ giúp anh nói chuyện với con.”
Tô Ngọc Kiều cố ý nói đùa: “Em sẽ nói với con rằng, ba cũng rất yêu con, cũng muốn chứng kiến từng bước trưởng thành của con nhưng ba là anh hùng, không chỉ bảo vệ chúng ta, mà còn phải bảo vệ mọi người, nên không thể thường xuyên ở bên chúng ta.”
Sau khi Lục Kiêu rời đi, Tô Ngọc Kiều cũng không dám để mình chìm đắm trong nỗi lo lắng về anh mỗi ngày, cô thường làm một số việc khác để chuyển hướng sự chú ý. Trần Tiêu nhà bên cũng đã mang thai được hơn 2 tháng, La Tiểu Quyên mang thai được 7 tháng rồi, bụng cô ấy bây giờ đã rất lớn, cộng thêm cô ấy, ba bà bầu thỉnh thoảng tụ tập tại với nhau để giao lưu. La Tiểu Quyên nói rằng gần đây cô ấy bắt đầu phù rề tay chân, không dám ngồi lâu không dám đứng lâu, thắt lưng cũng bắt đầu đau nhức, nhưng cô ấy vẫn rất vui, rất mong chờ được gặp con mình sau hai tháng nữa.
Cô ấy khéo tay, quần áo trẻ em do cô ấy làm đã chất đầy một thùng, mỗi lần gặp cô ấy vẫn cầm đồ khâu vá trên tay.
Tô Ngọc Kiều nhờ Trương Mai mua cho cô rất nhiều vải sợi mềm mại từ thành phố, muốn học làm cho con một vài bộ quần áo mặc trong.
Thực ra cô cũng không cần lo lắng về điều này, Dương Mẫn mỗi lần gọi điện đến đều nói đã bắt đầu chuẩn bị đồ dùng trẻ em cho cô và chị dâu rồi, đến lúc đó sẽ gửi cho cô.
Nhưng Tô Ngọc Kiều muốn tìm một việc gì đó để chuyển hướng sự chú ý của mình, nếu không cô sẽ luôn nghĩ đến Lục Kiêu đang làm nhiệm vụ ở bên ngoài, không biết tình hình của anh bây giờ thế nào, có thuận lợi không? có bị thương không? Bác sĩ nói với cô rằng bà bầu phải giữ tâm trạng vui vẻ nhưng cô vẫn không nhịn được mà lo lắng, vì vậy vẫn nên tìm việc gì đó để làm. La Tiểu Quyên đương nhiên sẽ không từ chối cô, thấy cô học rất hứng thú, Trần Tiêu cũng thấy hứng thú, ba người rảnh rỗi là lại cùng nhau làm đồ khâu vá.
Thêm Trương Mai ở bên chỉ bảo, tay nghề của Tô Ngọc Kiều tiến bộ rất nhanh.
Không thử thì cô không biết, hóa ra cô còn có năng khiếu về mặt này. Tô Ngọc Kiều dần dần tạo hứng thú, thấy thời tiết ngày càng ấm áp, cô bắt đầu tự may đồ bầu cho mình, tức là những bộ trang phục rộng rãi. Thực ra đồ bầu mà cô mặc trước đây khi mang thai Tiểu Bảo, Dương Mẫn đã gửi cho cô rồi, nhưng ai lại chê quần áo mới nhiều chứ, hơn nữa lại là do chính tay cô làm, càng có ý nghĩa hơn.
Đợi đến khi luyện thành tay nghề, cô cũng sẽ may cho cả nhà một bộ quần áo để mặc.
“Ngọc Kiều, tối nay đừng nấu cơm nữa, đến nhà chị ăn nhé.”
Trương Mai nhìn thấy bầu trời bắt đầu hoàng hôn, chuẩn bị về nhà nấu cơm, trước khi đi nói với Tô Ngọc Kiều.
“Chị Mai, lần này chị không được giành với em, hôm qua em đã nói với Kiều Kiều rồi, hôm nay đến nhà em ăn cơm.”
Trần Tiêu được Tống Trường Tinh dặn dò, cũng là Lục Kiêu trước khi đi nhờ vả anh ta, lúc anh không có nhà, hãy chăm sóc vợ con anh nhiều hơn. Nhưng cho dù anh không nói, Trần Tiêu và Tô Ngọc Kiều cũng có mối quan hệ tốt, cũng sẵn lòng chăm sóc cô nhiều hơn.
Dạo này tính cách La Tiểu Quyên đã trở nên cởi mở hơn nhiều, nghe vậy liền trêu chọc:“Sao các người cứ kéo Ngọc Kiều về nhà ăn cơm thế, bỏ em sang một bên rồi.”
Trương Mai cười ha hả đáp lời:
“Chồng cô ngày nào cũng nâng niu cô như bảo bối vậy, tôi mà mời cô đi thì anh ấy còn không chạy đến tận nhà tìm cô sao.”
La Tiểu Quyên mặt đỏ bừng, ngượng ngùng chống hông đứng dậy cười cười, cũng không phản bác lời này. Cuối cùng, Tô Ngọc Kiều vẫn theo Trần Tiêu về nhà cô ấy ăn cơm, tối về Tống Trường Tinh thấy hai mẹ con ở nhà cũng không bất ngờ, bế Tiểu Bảo lên dỗ dành, cười ha hả trêu chọc thằng bé chơi.
Trần Tiêu bưng một đĩa trứng xào hành lá từ trong bếp ra, thúc giục anh:“Đừng trêu Tiểu Bảo nữa, mau đi rửa tay chuẩn bị ăn cơm đi.”
Trên bàn ăn, Trần Tiêu sợ Tô Ngọc Kiều ngại ngùng, liên tục gắp thức ăn cho cô và Tiểu Bảo, nhìn Tống Trường Tinh bên cạnh chua xót không thôi, đành nhìn vợ mình không thèm để ý đến anh.
“Vợ ơi, anh muốn ăn đĩa kim chi bên cạnh em.”
Gợi ý không được thì chỉ còn cách nói thẳng. Trần Tiêu không thèm ngoảnh đầu lại, trực tiếp nói:
“Muốn ăn thì tự gắp đi.”
Tống Trường Tinh:
“...”
“Vợ ơi, em có còn yêu anh không vậy?”