Bà ta vẫn cứng cổ vẫn kiên trì nói: "Tôi còn chưa đủ tốt với cô ta sao, trước khi Trương Thành đi tôi đều chăm sóc cô, mỗi ngày tôi nấu cơm giặt giũ cho cô còn chưa hài lòng sao? Tôi già từng ngày rồi cũng chưa thấy ai hầu hạ tôi như vậy.”
Trong lòng La Tiểu Quyên vừa buồn vừa tức, cô vốn muốn vì chồng mà nhẫn nhịn một chút nhưng đứa con là sinh mệnh của cô, cô không thể đễ dàng tha thứ cho mẹ chồng làm tổn thương con mình.
“Tôi chưa giặt tã nên cứ chất đống đó hoặc để tôi tự giặt, còn nấu cơm, gạo mì trong nhà đều có nhưng mẹ chỉ cho tôi ăn cháo, canh trứng gà tôi uống hơn phân nửa. Những thứ này tôi chưa từng nói gì, mẹ có thể đối xử với tôi như vậy nhưng không thể đối xử với con tôi như thế chứ!”
"Chủ nhiệm Giang, tôi cầu xin cô hãy đứng ra giải quyết chuyện này, là tôi vô dụng nhưng con của tôi còn nhỏ như vậy, nó không thể đi theo tôi chịu khổ..."
La Tiểu Quyên chảy nước mắt cầu xin, cô thật sự không còn cách nào khác. Trương Mai xắn ống tay áo lau nước mắt cho cô, vừa an ủi cô: "Đừng khóc, chủ nhiệm ở đây, khẳng định không thể để người ta bắt nạt cô như vậy nữa. Tiểu Quyên, cô còn ở cữ mà, đừng khóc nữa!”
Trước khi Giang Thanh đến, cũng không biết sự tình sẽ nghiêm trọng như vậy, cô trầm mặt đi qua nâng La Tiểu Quyên dậy, đưa cô về phòng, vỗ cánh tay cô hứa hẹn:
"Cô yên tâm đi, tôi sẽ không nhìn quân nhân chúng ta bị bắt nạt vậy đâu.”
Sau khi cô đi ra liền nhìn về phía bà ta vẫn đang chối cãi không thừa nhận ngược đãi con dâu, nghĩ rằng đối phương cũng đã lớn tuổi như vậy nhưng vẫn cứng đầu, sắc mặt vô cùng khó coi.
"Bà tới đây là để hầu hạ con dâu ở cữ đúng không nhưng bà nhìn xem chính mình làm ra những chuyện này, không biết còn tưởng rằng bà tới để gây thù."
Thu Hà trong lòng cũng đang ảo não, nghĩ cô ở hội phụ nữ làm lâu như vậy, lại bị một bà gia lẩm cẩm lừa gạt, thật sự là mất mặt xấu hổ.
Bà ta giờ phút này cũng phản ứng được các cô lai giả bất thiện, nghiêm mặt đứng yên một câu cũng không nói, dù sao bà ta là mẹ ruột của con trai bà, những người này cũng không dám làm gì bà.
Bộ dáng mặt dày mày dạn của bà ta như vậy, người nhìn vào thật sự là nổi giận, Giang Thanh đáy lòng thầm “hừ” một tiếng, trong lòng tự nhủ cô không so đo với một bà già như bà ta, thì sao cô không tới gặp con trai bà ta để giải quyết?
Nghĩ vậy, cô quay đầu nói với Thu Hà: "Hai ngày nay cô hãy để tâm tới nhà nhà đồng chí La nhiều hơn, chờ tiểu đoàn trưởng Trương làm xong nhiệm vụ trở về, tôi sẽ gọi anh ta qua nói chuyện.”
Việc này không chỉ đuổi bà ta về là giải quyết được mà để giải quyết nguyên căn mâu thuẫn giữa mẹ chồng và con dâu thì người cởi chuông còn cần người buộc chuông, nên để cho ba ta huênh hoang thêm hai ngày.
Sau khi rời khỏi nhà La Tiểu Quyên, mẹ Trần Tiêu cố ý đến nhà con gái một chuyến. Trương Mai còn ở lại nhà La Tiểu Quyên an ủi cô, trước hết cô đem chuyện này nói với hai người Tô Ngọc Kiều.
Trần Tiêu biết được bà ta cũng không bị đuổi ra khỏi khu nhà quân nhân thì cũng khó kiểu hỏi:
"Chủ nhiệm Giang sao không trực tiếp đuổi người về, không có quân đội phê duyệt thì sao bà ta có thể ở lại đây được.”
Tô Ngọc Kiều thì có cái nhìn khác với cô, cô lập tức đoán được suy nghĩ của Giang Thanh:"Chủ nhiệm Giang muốn loại bỏ tuyệt đối khả năng của bà ta cho nên gây rắc rối với tiểu đoàn trưởng Trương.
Trong quân đội không thể ngăn cản người nhà của quân nhân đến thăm mà không có lý do, nói khó nghe một chút, mẹ chồng ngược đãi con dâu, chỉ cần không phải đặc biệt nghiêm trọng gây ra sự việc đến mức công an làm việc thì đều bỏ ngoài tai, Giang Thanh muốn nhúng tay vào, chỉ khiến sự việc làm ảnh hưởng đến quân đội.
Gia đình quân nhân không hài hòa coi như là một sai lầm nhỏ, nhất là loại sẽ tạo thành ảnh hưởng tiêu cực cho bộ đội. Ở bộ đội, quân nhân cũng phải chú ý thanh danh, muốn thăng chức cũng không riêng gì quân công, vấn đề tác phong cá nhân của quân nhân là một điểm khảo sát lớn.
Quân nhân độc thân thì khảo sát vấn đề tác phong cá nhân, bao gồm cả mối quan hệ giữa nam và nữ, quân nhân kết hôn thì vấn đề chính là từ gia đình.
Giang Thanh thế này mới là rắn đánh bảy tấc, các cô không tiện nhúng tay vào việc của người nhà quân nhâ, bà ta rất kiêu ngạo, vậy để cho con trai bà ta làm việc đó.