Sau khi Tô Ngọc Kiều trở lại phòng bệnh, Lục Kiêu lấy khăn mặt mà thím Lưu vắt bằng nước ấm lau mặt cho cô, lại đỡ đầu cô cho cô uống một cốc nước. Dương Mẫn thấy anh chăm sóc con gái rất tốt, liền ở bên cạnh bế cháu gái, vui vẻ không muốn buông tay. Tô Ngọc Kiều uống xong nước, nghỉ ngơi một lúc, mới lấy lại chút sức lực, cô nhìn Lục Kiêu vẫn luôn chăm chú nhìn mình nói: "Sao anh không bế An An?"
Đúng vậy, Lục Kiêu vẫn chưa nghĩ ra tên chính thức cho con gái, vì không biết là con trai hay con gái. Mặc dù hai người đều muốn đứa tiếp theo là con gái nhưng nết là con trai, họ cũng sẽ thích.
Cái tên thân mật An An này là do Tô Ngọc Kiều đặt, Lục Kiêu không có ý kiến gì, thậm chí còn muốn giao lại quyền đặt tên cho ba vợ lần nữa.
"An An, An An của chúng ta thật xinh đẹp, nhìn đôi mắt to này, giống mẹ nó biết bao." Dương Mẫn bế đứa trẻ nhẹ nhàng đung đua.
An An bé bỏng rất ngoan, ngoài lúc mới sinh bị bác sĩ vỗ mông khóc hai tiếng to thì vẫn luôn ngoan ngoãn ngủ.
Dương Mẫn đi tới, đặt An An vào lòng Tô Ngọc Kiều. Lục Kiêu cau mày nhìn cục bông nhỏ kia, tâm trí vẫn còn ở trong quá trình sinh nở gian nan của vợ, chưa hoàn hồn lại.
An An nhỏ không biết rằng lúc này ba mình có hơi chê bai mình, ngoan ngoãn dựa vào lòng mẹ, dường như ngửi thấy hơi thở quen thuộc mà mình thích, cô bé giãy tay ra khỏi chăn nhỏ, nhẹ nhàng nắm lấy một lọn tóc của mẹ.
"Ôi chao, An An thật thông minh, biết đây là mẹ đây."
Dương Mẫn bây giờ nhìn cháu ngoại như nhìn bảo bối vậy, bảo bối ra cũng thơm, khen ngợi không tiếc lời. Tô Ngọc Kiều ôm con gái, trong lòng cũng mềm nhũn. An An nhỏ bé dụi dụi vào ngực cô, lại một lần nữa ngoan ngoãn năm ngủ.
Y tá đẩy xe nhỏ vào, mẹ Trần Tiêu đến giúp cô thông sữa.
Lục Kiêu tránh ra ngoài, đợi anh vào lại thì Tô Ngọc Kiều đã cho con bú xong. An An nhỏ bé bú sữa xong lại càng ngoan hơn, được bà ngoại bế đặt vào giường nhỏ, mím môi hai cái, rồi ngủ thiếp đi.
"Ngoan như Tiểu Bảo mới sinh vậy, An An cũng là một bảo bối ngoan."
Dương Mẫn sờ sờ khuôn mặt mềm mại của cháu gái ngoại, trong lòng cảm thấy an ủi.
Nghĩ đến lúc con gái mới sinh cũng nhỏ xíu như vậy, cũng ngoan ngoãn hiểu chuyện như vậy, thoáng chốc, con gái đã có cả con trai lẫn con gái.
Cho An An ti xong, Tô Ngọc Kiều vừa sinh xong mệt lả đi ngủ, giấc này lại ngủ mất hai tiếng.
Cô tỉnh dậy thì không thấy thím Lưu đâu, Dương Mẫn đang ở bên giường nhỏ trêu An An, còn Lục Kiêu thì ngồi bên giường trông cô.
"Tỉnh rồi à? Thế nào, em còn chỗ nào khó chịu không?"
Lục Kiêu là người đầu tiên phát hiện cô thức dậy, tiến lại gần hỏi. Tô Ngọc Kiều lắc đầu:
"Tốt hơn nhiều rồi, em muốn uống nước."
Lục Kiêu liền cầm bình giữ nhiệt pha cho cô một cốc nước ấm, đỡ cô ngồi dậy uống nước.
Dương Mẫn cũng đi đến nói:"Thím Lưu về nhà hầm canh gà cho con rồi. Kiều Kiều bây giờ con có đói không?"
"Con không đói. An An thế nào rồi? Có khóc không?"
Tô Ngọc Kiều đẩy nhẹ cổ tay Lục Kiêu, ra hiệu là cô không uống nữa, toàn bộ sự chú ý đều đặt vào cô con gái nhỏ bé bỏng.
"An An ngoan lắm, vừa thay tã cho bé, bị đánh thức cũng không khóc không quấy. Cháu gái ngoại dễ nuôi, sau này con gái cũng sẽ đỡ vất vả hơn nhiều.
Lục Kiêu đặt cốc nước xuống, đỡ Tô Ngọc Kiều từ giường xuống đi lại một lúc.
Không lâu sau, mẹ Trần Tiêu lại tranh thủ đến thăm hai mẹ con.
Bà cũng thấy An An đặc biệt ngoan ngoãn:
"Chưa từng thấy đứa trẻ nào ngoan như vậy."
Dương Mẫn cười nói: "Lần này thật sự làm phiền bà rồi. Lúc đầy tháng cho cháu, bà nhất định phải đến đấy."
"Vậy thì tôi chờ đấy."
Mẹ Trần Tiêu nói xong, không ở lại lâu, lại rời khỏi phòng bệnh.
Gần đến trưa, thím Lưu mang canh gà vừa hầm xong đến bệnh viện, tiện thể cũng mang cả cơm trưa của Dương Mẫn và Lục Kiêu đến.
Tiểu Bảo theo thím Lưu đến bệnh viện thăm mẹ và em gái, đi vòng quanh giường nhỏ của em gái, vui vẻ kiễng chân nhìn vào trong.
Nhưng khi nhìn thấy em gái mà mình mong nhớ bấy lâu, cậu bé lại không khỏi nhíu mày:
"Sao em gái xấu thế này."