Cô ấy bây giờ đã mang thai hơn bảy tháng, song thai thường rất ít khi đủ tháng vì vậy ngày dự sinh của cô ấy có lẽ là vào tháng sau, cộng thêm thời gian ở cữ sau khi sinh, tính ra cũng phải ít nhất ba tháng nữa. Tất nhiên, nếu Trần Tiêu chọn không đi cùng anh ấy đến nơi đóng quân, thì mọi chuyện sẽ dễ nói.
Trương Mai hỏi cô ấy: "Em cũng định đi theo sao?"
Trần Tiêu cũng không dám nói quá chắc chắn, cô ấy xoa bụng suy nghĩ một lúc mới nói:
"Sinh xong rồi mới xem tình hình." Cô ấy biết, Tống Trường Tinh chắc chắn cũng muốn cô ấy đưa con đi cùng nhưng sau khi sinh đôi, một mình cô ấy cmhắc chắn không thể chăm sóc nổi. Nếu cô ấy ở khu nhà quân nhân thì mẹ cô thỉnh thoảng có thể đến giúp, vì vậy nên cô ấy thực sự cũng rất do dự.
Gần trưa, Tống Trường Tinh đến đón vợ đi ăn cơm ở nhà mẹ vợ, Lục Kiêu dỗ An An ngủ rồi cũng ra hỏi cô ấy trưa muốn ăn gì.
Tô Ngọc Kiều đang dọn đĩa hoa quả đã ăn xong, nghe vậy liền nói:
"Sáng không phải anh đi mua một con vịt về sao, một nửa kho tàu còn một nửa xào cay đi."
Nếu không phải cô ấy nói nghiêm túc, Lục Kiêu chắc chắn sẽ nghĩ rằng cô ấy đang thử thách tay nghề nấu ăn của mình.
Lục Kiêu khựng lại rồi mới gật đầu, xắn tay áo chuẩn bị vào bếp làm vịt.
"Để em vào giúp anh." Tô Ngọc Kiều theo anh vào bếp, mà cô chỉ được giao việc bóc tỏi bóc hành.
Chỉ cần anh ấy ở nhà, Tô Ngọc Kiều hầu như không cần lo việc nhà.
Trưa Lục Kiêu làm hai món ăn thịt vịt, vừa ra khỏi nồi Tô Ngọc Kiều đã nếm thử, hương vị rất tuyệt. Ngoài ra còn nấu thêm khoai tây xào ớt chuông, cải thìa xào tỏi, và một món canh trứng cà chua.Tiểu Bảo từ ngoài về bị mẹ gọi đi rửa tay chuẩn bị ăn cơm, rửa tay xong cậu bé lại chạy vào phòng ba mẹ nhìn em gái một cái mới đi ra.
"Mẹ ơi, sao em gái cứ ngủ suốt thế, bao giờ thì em ấy mới chơi với con được vậy?"
Tiểu Bảo tự trèo lên ghế, ngẩng đầu hỏi mẹ đang ngồi ở bên cạnh.
Tô Ngọc Kiều múc cho cậu bé hơn nửa bát cơm, lại đưa đôi đũa vào tay cậu bé mới cười nói với cậu bé:"Phải đợi đến khi em gái biết đứng biết đi mới có thể chơi với con được."
Tiểu Bảo ăn một miếng cơm, cắn miếng thịt vịt mẹ gắp cho, vừa vung nắm đấm nhỏ vừa lẩm bẩm:"Vậy lát nữa con sẽ đi dạy em gái học đi, thế là em ấy có thể chơi với con rồi."
"Không được, em gái bây giờ còn quá nhỏ."
Tô Ngọc Kiều xoa đầu cậu bé, lại gắp cho cậu bé một đũa rau xanh.
Lục Kiêu gắp một cái đùi vịt vào bát cô, cũng tham gia vào chủ đề:"Sau này mới dạy em gái đi bộ được, buổi chiều con không được ra ngoài chơi nữa, phải làm bài tập xong trước đấy."
So với mẹ, Tiểu Bảo vẫn sợ ba nghiêm khắc hơn, nghe xong thì ngoan ngoãn gật đầu đáp ứng. Tô Ngọc Kiều ở bên cạnh nhìn anh dạy con trai, bình thường vào những lúc như thế này cô sẽ không xen vào, cũng không phản đối anh.
Giáo dục con cái mà, kỵ nhất là một người đánh một người che chở, phải có lập trường thống nhất mới được.
"Đúng rồi, hôm nay nghe chị Mai nói, anh cũng sắp phải điều quân rồi phải không, năm nay định đi vào lúc nào?"
Tô Ngọc Kiều vừa gặm đùi vịt vừa hỏi. Lục Kiêu đưa tay múc thêm cho cô một bát canh đặt bên cạnh mới trả tòi:
"Đúng vậy nhưng anh và đoàn hai đoàn ba đã đổi thứ tự rồi, anh đợi đến tháng chín mới đi."
Tô Ngọc Kiều tò mò hỏi:
"Sao lại muộn thế?"
Năm ngoái cô nhớ Lục Kiêu đi vào tháng tư, cuối tháng sáu cô mới đến theo quân đội, ở đó chỉ được khoảng một tháng.
Lục Kiêu nhìn cô nói:
"Anh đi rồi em ở nhà bận không xuể, đợi thêm một thời gian nữa An An lớn thêm chút nữa rồi anh mới đi."
Tô Ngọc Kiều gật đầu thấy như vậy cũng được, vừa định nói gì đó thì tự nhiên hiểu ra ý anh là không muốn cô và con đi theo nữa sao.