"Cháu không thể so với anh Đại Lâm, anh ấy mới lợi hại, nếu không chú Mã cũng sẽ không phải đưa anh Đại Lâm vào nhà máy.”
Mã Hồng Đào nhận lấy văn kiện cô đưa tới, ngoài cười nhưng trong tâm không cười nói:
"Ha ha, con bé này, Đại Lâm lợi hại thế nào cũng không bằng anh cháu đã sớm vào giúp ba cháu.
Cháu cũng đừng nổi giận, học cho tốt, ba cháu chắc chắn không nỡ để cháu đi nơi khác.”
“Đúng vậy, cháu cũng cảm thấy anh cháu rất tài giỏi.
Nghe nói lúc trước để vào xưởng anh đã trải qua khảo hạch rất nghiêm ngặt nhưng đều thi qua.
Nhưng anh Đại Lâm cũng rất lợi hại.”
Có một người ba tốt giúp đi vào bằng cửa sau.
Mã Đại Lâm không ngốc, lập tức nghe ra lời này của Tô Ngọc Kiều là đang nói anh ta đi cửa sau nên trừng mắt nhìn cô muốn nổi giận.
Mã Hồng Đào lạnh lùng liếc anh ta một cái, quay đầu lại còn có thể cười với Tô Ngọc Kiều:
"Ngọc Kiều nói đúng, Đại Lâm sao có thể so với anh trai cháu.
Thằng bé không gây chuyện cho chú đã là tốt rồi.”
Thưởng thức sắc mặt cứng ngắc khó coi của hai cha con nhà kia, Tô Ngọc Kiều hả giận, xoay người cầm văn kiện đã ký xong rời đi.
Cửa vừa đóng, Mã Đại Lâm liền đứng lên nói:
"Ba thật biết nhẫn nại, một con nhóc thối cũng dám đạp lên đầu ba ị.”
“Im mồm!”
Mã Hồng Đào ném cây bút máy trong tay nói gay gắt:
"Mau đuổi người này cho tôi.
Bây giờ là lúc nào rồi, nếu anh dám làm hỏng chuyện của tôi, xem tôi xử lý anh như thế nào.”
Mã Đại Lâm trả lời:
"Lời này ba nên nói với mẹ, một chút việc nhỏ mà còn xử lý không được? Hiện tại người ta tìm tới cửa, nói nếu không xếp cho em trai cô ta vị trí tốt thì sẽ đi tố cáo, con còn có cách nào khác?"
Mã Hồng Đào tức giận đứng lên ở bên cạnh bàn đi đi lại lại hai vòng mới miễn cưỡng ngăn chặn cơn giận hỏi:
"Vậy anh sắp xếp người ở đâu rồi, tất cả đều xử lý tốt rồi chứ?"
“Ba yên tâm đi, con sắp xếp anh ta đi kho hàng, để cho anh ta nhận thế chỗ của người khác, mọi việc đã được lo liệu đầy đủ rồi.”
Mã Đại Lâm nói xong thấy ba mình còn cau mày lại khinh thường nói:
"Con thấy ba chính mới lo lắng quá nhiều đấy.
Xưởng trưởng dẫn Tô Ngọc Kiều sắp xếp vào văn phòng.
Con chỉ sắp xếp một vị trí trong nhà kho, ba không cần tức giận như vậy chứ?”
“Anh thì biết cái gì!"
Mã Hồng Đào mắng xong liền không kiên nhẫn phất tay đuổi người:
"Đừng ở đây chướng mắt tôi, nữa mau cút đi.”
Chờ đứa con trai vừa đi, Mã Hồng Đào lại cười một tiếng:
"Lão Tô à lão Tô, ông không thể trách tôi.
Là do ông tự giao nhược điểm của ông cho tôi đấy.”
Tô Ngọc Kiều quay lại văn phòng, đưa văn kiện đã ký cho Khương Anh.
Khương Anh nhìn xong gật đầu, lúc này mới nghiêm túc quan sát cô.
Tô Ngọc Kiều mỉm cười nhìn thẳng vào cô ấy hỏi:
"Chị Khương, còn có việc gì giao cho em làm sao?"
"Cô biết tính toán không?"
Tô Ngọc Kiều gật đầu nói:
"Em học đại học chuyên ngành kế toán.”
Hơn nữa cô rất nhạy cảm với con số, lúc trước không chăm chỉ học cũng thuận lợi tốt nghiệp.
Khương Anh hiển nhiên cũng nghĩ tới những tin đồn trong nhà máy về con gái của xưởng trưởng vì cô ấy là nhân viên kỳ cựu trong nhà máy.
Trước đây khi Tô Ngọc Kiều vừa tốt nghiệp đại học đã có người đoán có lẽ cô sẽ vào nhà máy dệt giống như anh trai cô.
Lúc ấy các đồng nghiệp còn đoán xem cô sẽ vào bộ phận nào.
Nhưng khi đó trong nhà máy cũng không ai nghi ngờ cô đi cửa sau gì đó, bởi vì có thể thi đậu đại học cũng không phải trong nhà có quan hệ là được, tốt xấu gì cũng là sinh viên tốt nghiệp, thực lực chắc chắn không thành vấn đề.
Ai biết cô tốt nghiệp đại học xong liền kết hôn, sau khi kết hôn ở nhà mẹ đẻ mà cũng không đi làm, dần dà gia thuộc viện liền truyền ra cô hết ăn lại nằm, không có chí tiến thủ.
Còn có nói đại tiểu thư tính tình không tốt nhưng hôm nay tiếp xúc, Khương Anh cảm thấy có lẽ lời đồn có hơi nói quá.