Tống Trường Tĩnh xách hành lý đi ngang qua trước cửa căn nhà nhỏ của cô, phía sau là Trần Tiêu, trước bế một đứa còn sau cõng một đứa. Họ chọn căn nhà gỗ từng là nhà của Mã Yến, tính theo đường thẳng thì cách nhà họ chưa đầy mười mét, quả thực lại thành hàng xóm. Lục Kiêu cau mày vặn vặn cổ tay, lại bắt đầu ngứa tay rồi. Tô Ngọc Kiều bế An An đi đến bên tường rào, hái một bông hoa hồng trắng hồng cài lên tai An An, sau đó lại hái một bông màu đỏ cài lên tóc mình hỏi Lục Kiêu có đẹp không.
"Đẹp, rất đẹp."
Lục Kiêu cười một tiếng, sau đó đặt hành lý xuống bắt đầu dọn dẹp vệ sinh. Tiểu Bảo chạy đến đòi mẹ cũng cài hoa cho mình, Tô Ngọc Kiều liền cài bông hoa đỏ trên đầu mình lên tai Tiểu Bảo, Tiểu Bảo nhanh chóng nhảy nhót đi giúp ba. Ba nói, hai người là đàn ông trong nhà, phải chăm sóc mẹ và em gái.
Tiểu Bảo đã hẹn với ba rồi, những ngày ba không ở nhà thì cậu sẽ bảo vệ mẹ và em gái.
Lần này đến, Tô Ngọc Kiều đã liên lạc trước với bộ phận hậu cần, mang theo một bếp than và vài trăm viên than tổ ong, như vậy sau này cô có thể tự đun nước nấu cơm.
Cô vẫn chưa quen dùng bếp củi, đun nước thì được, nhưng xào nấu thì thường bị cháy khét.
Diện tích phòng ở nhà gỗ nhỏ không lớn bằng bên quân khu, một chiếc giường rộng một mét rưỡi, cộng thêm một chiếc giường nhỏ của An An đã chiếm gần hết diện tích. Chiếc rương gỗ lớn đựng quần áo trong phòng chỉ có thể chuyển một cái sang phòng Tiểu Bảo. Lục Kiêu đi ra bờ sông lấy nước về lau sạch đồ đạc và sàn nhà trong phòng, mở cửa chờ gió thối khô mới bắt đầu trải chiếu, trải ga giường và chăn.
Trong thời gian này, Tô Ngọc Kiều bế An An ngồi dưới mái hiên trước cửa nhà hóng gió ngắm cảnh.
Mới đến một nơi mới, An An tò mò nhìn ngắm mọi thứ, mặc dù không hiểu nhưng Tô Ngọc Kiều vẫn chỉ tay vào dãy núi xa xa và cây cối xanh tươi và giàn hoa trước cửa nói cho cô bé biết đó là gì.An An vẫn chưa biết nói nhưng có vẻ như có thể hiểu được, mỗi khi mẹ nói một câu, cô bé đều ậm ừ đáp lại.
Đợi Lục Kiêu dọn dẹp phòng xong thì vừa lúc An An cũng mệt, Tô Ngọc Kiều dỗ cô bé ngủ, đặt vào nôi sau đó ra ngoài cùng Lục Kiêu chuẩn bị nấu cơm.
Lần này họ đã có sự chuẩn bị trước, khi đến đã mua thức ăn đủ dùng trong ba ban ngày, còn gạo và mì thì mang đủ dùng trong một tháng, tháng sau sẽ có xe tiếp tế của quân đội đến và mang đến cho họ.
Bữa cơm đầu tiên ở ngôi nhà trên núi, vì cả đường đi mệt mỏi nên mọi người đều đơn giản nấu một nồi mì ăn, trong nước mì có đánh trứng ốp la, cho thêm rau xanh. Tuy ăn món ăn tuy thanh đạm nhưng cũng rất ngon miệng.
Ăn xong, Tô Ngọc Kiều đi chuẩn bị rửa bát, còn Lục Kiêu thì phải tranh thủ trước khi trời tối lắp lưới chống muỗi vào cửa sổ, muỗi ở trên núi rất độc, đừng nói là Tiểu Bảo và An An không chịu được, ngay cả Tô Ngọc Kiều cũng chịu không nổi.
Chiều mới đến, Tô Ngọc Kiều đã chỉ huy Lục Kiêu theo cách mà Trần Tiêu đã dạy, chặt một bó ngải cứu lớn ở gần đó rồi hun khắp các phòng, bây giờ lắp thêm lưới chống muỗi vào thì tốt hơn nhiều. Mặt trời vừa lặn, nhiệt độ xung quanh bắt đầu giảm xuống, Tô Ngọc Kiều tắm xong quấn chặt chiếc chăn nhỏ trên người rồi về phòng.
Lục Kiêu vừa pha một bình sữa cho An An, Tô Ngọc Kiều đi tới nhận lấy bình sữa tự mình đút cho An An ăn, giục anh nhanh chóng đi tắm.
"Anh tắm xong đừng quên cho thêm một viên than vào lò sưởi."
Ngày mai có được ăn sáng hay không là nhờ vào nó. Lục Kiêu nhìn cô ngồi xuống bế An An mới "ừ" một tiếng, cầm quần áo đi tắm.
Anh tắm xong tiện tay giặt luôn quần áo của cả nhà rồi phơi lên, khi quay lại phòng thì Tô Ngọc Kiều đã dỗ An An ngủ rồi.
Thấy anh về, Tô Ngọc Kiều nằm mãi mà không thấy ấm chăn. Cô vén một góc chăn rồi ngoắc tay với anh, giọng nũng nịu giục:
"Anh mau lại đây đi, lạnh quá."
Ánh mắt Lục Kiêu tối sầm lại, anh nhếch môi đi tới.