Sau Khi Đòi Ly Hôn Mỹ Nhân Làm Tinh Cải Tà Quy Chính

Chương 399

Nói xong, ông cúi xuống bế cháu ngoại Tiểu Bảo, thấy Tiểu Bảo đã cao hơn nhiều, trên mặt ông lại nở nụ cười. Tô Vũ đáp một tiếng, quay người nhận lấy đồ trong tay em rể, đi trước mở đường cho mẹ con Tô Ngọc Kiều. Lục Kiêu rảnh một tay, anh dang rộng cánh tay sang bên cạnh che chở vợ con, giúp cô tránh khỏi những người và hành lý thỉnh thoảng va vào. Ba con nhà họ Tô đi xe đạp, lại mượn thêm một chiếc xe ba bánh để đón Tô Ngọc Kiều, sau khi đặt hành lý xuống, vừa đủ chỗ cho Tô Ngọc Kiều bế An An ngồi lên. Khi mọi người chống chọi với gió lạnh thấu xương trở về nhà, Dương Mẫn đã ngồi không yên ở cửa chờ từ lâu.

"Kiều Kiều, a Kiêu, ôi trời, về là tốt rồi, về là tốt rồi, vào nhà sưởi ấm nào. "

Ngôi nhà nhỏ của nhà họ Tô vẫn như trong trí nhớ của cô, chị dâu Chu Đan Đan bế một đứa bé gái nhỏ hơn An An một hoặc hai tháng tuổi, cũng cười tươi đón chào. Lưu tẩu bưng tên một bát canh giữ ấm trên bếp lò, mỗi người uống một bát lớn, xua tan hơi lạnh, người mới ấm lên.

Vừa về đến nhà, Tô Ngọc Kiều mắt đã đỏ hoe, ôm Dương Mẫn nũng nịu một lúc mới bình tĩnh lại.

Dương Mẫn cười híp mắt ôm cô vỗ nhẹ vào lưng:

"Được rồi, đã là mẹ của hai đứa trẻ rồi, sao còn thích làm nũng như một cô bé vậy. "

"Nhưng con cũng là con gái của mẹ mà. "

Buông mẹ ra, Tô Ngọc Kiều lại ngập ngừng đi ôm ba. Tô Ái Hoa khẽ ho một tiếng, tay ông đặt lên vai cô, an ủi:

"Về là tốt rồi. "

"Anh cả, chị dâu. "

Tô Ngọc Kiều lại ôm Tô Vũ và Chu Đan Đan, còn cả Lưu tẩu, cả cháu gái Vi Vi và cháu gái lần đầu gặp mặt cũng không tha, sau khi ôm hết một lượt, cô mới cười trở lại.

Tiếp theo, cả nhà ngồi vào phòng khách nói chuyện, Dương Mẫn sợ họ chưa ăn uống gì tử tế trên đường, nên bảo thím Lưu làm vài bát mì nóng hổi, bên trong còn có cả bánh bao nhân thịt bò và thịt dê gói từ sáng sớm. Ăn xong mì, cả gia đình ban người trở về phòng cũ của Tô Ngọc Kiều để rửa mặt và nghỉ ngơi.

Lúc này đã hơn 4 giờ chiều, tắm rửa thay quần áo xong, Tô Ngọc Kiều tự nhiên thấy hơi buồn ngủ. Trên tàu hỏa ồn ào, cô không ngủ được bao nhiêu, vừa về đến nơi quen thuộc thì cơn buồn ngủ ập đến.

Lục Kiêu tắm rửa xong, dắt Tiểu Bảo ra ngoài thấy cô ngồi bên giường ngáp, anh đi tới kéo chăn ra, ấn cô vào giường nói:"Ngủ một lát đi, lát nữa anh sẽ nói với mẹ. "

"Ừm, muốn anh ngủ cùng em. "

Tô Ngọc Kiều nhân lúc anh cúi người đắp chăn cho cô thì ôm lấy cổ anh.

"Em ngủ trước đi, anh đến ngay. "

Lục Kiêu cong môi cười, cúi đầu hôn lên môi cô nói.

Ngoài cửa sổ rèm chưa kéo kín, tuyết rơi xuống không tiếng động, trong nhà lại ấm áp hòa thuận. Tô Ngọc Kiều ngủ một mạch đến hơn 6 giờ chiều, bên ngoài trời đã tối.

Trong phòng chỉ có đèn ngủ đầu giường sáng, dưới ánh đèn vàng mờ ảo, trong phòng chỉ có một mình cô.

Lục Kiêu không có ở đây, Tiểu Bảo và An An cũng không có ở đây. Tô Ngọc Kiều ngồi dậy, cầm lấy chiếc áo khoác dày để ở cuối giường mặc vào, vừa định xuống giường thì Lục Kiêu đẩy cửa vào.

"Tỉnh rồi à, vừa hay đến giờ ăn cơm rồi. "

Lục Kiêu đi tới đi giày bông mới cho cô, sau đó nắm tay cô đi rửa mặt rửa tay.

Tô Ngọc Kiều dụi mắt, hỏi anh đã ngủ chưa.

Lục Kiêu pha nước cho cô, vừa gật đầu:

"Ngủ chưa đến một tiếng thì dậy, dậy sớm hơn em nửa tiếng. "

Cô gật đầu, đang định hỏi tiếp xem con ở đâu, thì nghe Lục Kiêu tại nói: "An An đang ở chỗ ba mẹ, Tiểu Bảo đang chơi với Vi Vi ở đưới tầu. "

Tối nay làm tiệc đón gió cho họ, bữa tối đương nhiên rất phong phú, Tô Ngọc Kiều liếc mắt một cái, cười híp mắt nghĩ, bữa này còn thịnh soạn hơn cả bữa cơm tất niên năm ngoái.

"Ăn nhiều thức ăn vào, tối nay làm nhiều món các con thích, a Kiêu cũng ăn nhiều vào. "

Dương Mẫn bế An An giống hệt con gái mình hồi nhỏ, không nỡ buông tay, đến lúc ăn cơm cũng phải đặt bên cạnh.

Trong nhà có loại ghế ăn dành cho trẻ em, Dương Mẫn ăn một miếng thì đút cho An An một miếng, cưng chiều không chịu được. An An cũng ngoan, mặc dù thỉnh thoảng lại nhìn về phía mẹ, nhưng bà ngoại gọi một tiếng là ngoan ngoãn há miệng, ăn rất nhiều trứng hấp thịt băm.

Sáng ngày thứ hai đoàn tụ với gia đình, Tô Ngọc Kiều ăn sáng xong thì cùng Lục Kiêu đưa hai đứa trẻ đến ngõ Hòe Thụ thăm ông bà nội.

Hầu hết những người sống trong ngõ này đều là người già, sáng sớm dậy tuyết đêm qua vẫn chưa quét, đủ sâu đến mắt cá chân.

Xe ba bánh không đi vào được, Lục Kiêu xuống đẩy xe chở ba mẹ con vào.

Đến trước cửa nhà ông bà nội, thấy ông nội tinh thần sảng khoái đã dậy, đội mũ chóp bằng da chó, mặc áo khoác quân đội đang quét tuyết trước cửa.

Người già mặc nhiều, càng làm cho bóng lưng thêm còng, Tô Ngọc Kiều nhìn thấy ông từ xa thì nước mắt đã trào ra.

"Ông nội!"

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất