Cậu ta tưởng Lục Kiêu trêu mình chơi, với thành tích học hành lêu lỏng ở trường của cậu, lúc trước có thể thi đỗ vào trường phổ thông cũng là nhờ chị tư cố kèm cặp cậu, nếu muốn cậu tự mình thi đỗ vào trường quân đội, thì còn hoang đường hơn cả chuyện viễn tưởng. Lục Phong Thu lại ngứa tay, hận rèn sắt không thành thép trừng mắt nhìn cậu ta. Thẳng nhóc thối này, hưởng phúc mà không biết hưởng, lúc trước thành tích của thằng ba tốt như vậy, ông nội dẫn anh đi khắp nơi vận động cũng không xin được một suất vào trường quân đội, thằng nhóc thối này có cơ hội còn không biết trân trọng.
Lục Xuyên giật giật khóe miệng, vỗ vai em trai ba nói: "Anh thấy thằng năm khó lắm, em đừng ép nó nữa. "
Lúc này Lục Quân cũng đã hiểu ra, cái gì, ý của anh ba là, chỉ cần anh ta thi đỗ, thì có thể đi học trường quân đội sao?
"Em có thể, anh ba! Em chắc chắn có" Lục Quân hét lên hạ quyết tâm, sang năm anh ta nhất định phải học hành tử tế.
Khi đàn ông nói chuyện, mấy người phụ nữ cũng ở bên cạnh lắng nghe, Lục Mai Hoa nghe thấy lời của em trai, lập tức "phụt" một tiếng bật cười:
"Tiểu Quân, em nói em học hành tử tế, còn không bằng nói ngày mai em xuống sông tắm rửa còn đáng tin hơn. "
Lúc trước Lục Kiêu yêu cầu cậu ta học xong phổ thông rồi mới đi lính, Lục Quân học hai năm cấp hai ở khắp nơi trêu chó chọc mèo chơi đùa, kiến thức sách vở không vô được chữ nào, vẫn là cô phải vất vả lắm mới kèm cặp cho cậu ta lên được phổ thông.
Bây giờ cậu ta nói mình có thể thi đỗ vào trường quân đội, phản ứng đầu tiên của Lục Mai Hoa là muốn cười vào bản mặt cậu, phản ứng thứ hai là cảnh giác, không phải là lại muốn cô kèm cặp thêm chứ!
Thực tế Lục Mai Hoa đoán không sai, sau này khi cô giám sát Lục Quân treo cổ đọc sách, đâm thủng đùi, mỗi khi nghĩ đến cảnh tượng hôm nay đều hối hận không thôi, sớm biết vậy cô đã trốn đi nhà chị em tốt không lộ mặt.
Một nhà quây quần bên nhau đốt lửa trò chuyện, bà Lục hỏi rất nhiều chuyện về cuộc sống của vợ chồng thằng ba ở quân khu, lại vì Tô Ngọc Kiều ở cữ mà nhà mình không thể đến giúp đỡ nên xin lỗi cô.
Tô Ngọc Kiều lắc đầu, ôm An An nói:
"Mẹ, không trách mẹ đâu, xa như vậy, đi lại cũng không tiện, hơn nữa mẹ còn gửi cho con nhiều thứ như vậy, sao con có thể trách mẹ được. "
Không thể lấy nhà họ Lục ra so sánh với nhà họ Tô, trong phạm vi khả năng của mình, bà Lục đã đối xử với cô rất tốt rồi, cô đều hiểu cả. Bà Lục nhìn gia đình thằng ba ngày càng hòa thuận và đứa con dâu ngày càng hiểu chuyện, bà thỏa mãn nắm lấy tay Tô Ngọc Kiều vỗ nhẹ vào lòng bàn tay:"Con ngoan, làmẹ vô dụng, chỉ có thể giúp các con được như vậy, sau này, còn phải dựa vào con và A Kiêu sống tốt. "
Trời đã chập tối, bây giờ trời tối sớm, tối nay nhà họ Lục định ăn lẩu, Trương Tiểu Hồng và bà Lục đã bắt đầu chuẩn bị từ sớm. Tô Ngọc Kiều vốn cũng định đi giúp, nhưng bị mẹ chồng từ chối, bảo cô ở trong nhà trông An An là được. Trương Tiểu Hồng nhanh nhẹn xắn tay áo, cũng nói họ làm được. Cứ như vậy, Tô Ngọc Kiều theo Lục Kiêu trở về phòng của họ.
Mỗi phòng trong nhà họ Lục đều có giường sưởi, phòng của Lục Kiêu trước đây cũng có một chiếc giường sưởi lớn, nhưng sau khi Tô Ngọc Kiều lấy chồng về thấy ngủ không thoải mái nên đã bảo dỡ đi, bây giờ bên trong kê một chiếc giường khung gỗ rộng hai mét. Nhưng mùa đông ở phương Bắc không đốt giường sưởi thì không được, ban đêm âm mười mấy độ, đắp bao nhiêu chăn cũng thấy lạnh, vì vậy trong phòng của họ bên cửa sổ lại xây thêm một chiếc giường sưởi nhỏ, dài một mét năm, rộng không quá một mét, to như một chiếc giường đơn nhỏ.
Hành lý họ mang về vẫn còn để trên bàn trong phòng chưa mở ra, vừa nãy ở phòng khách chỉ chia quà mang về cho người nhà. Lục Kiêu vào phòng trước tiên sờ xem giường sưởi có nóng không, sau đó lại lấy một chiếc đệm từ trong tủ ra trải lên, bảo Tô Ngọc Kiều đến đó thay tã cho An An.
Còn anh thì mở va li đựng quần áo của hai người ra, xếp riêng áo và quần rồi cất vào tủ quần áo. Tiểu Bảo cùng hai anh họ đang nặn người tuyết ở sân, tiếng cười nói ríu rít của bọn trẻ truyền vào trong nhà. Tô Ngọc Kiều thò đầu ra ngoài cửa sổ nhìn, quay lại nói với Lục Kiêu:"Hôm nay anh cũng gặp người nhà rồi, vui không?"
"Ừm vui lắm. "
Lục Kiêu trải lại bộ đồ giường ban món của họ lên, đi tới cười nói với cô:"Cảm ơn Kiều Kiều đã đưa anh về. "
"Phụt, anh cũng học được cách nói ngọt rồi à? Thật sự nên để mẹ chúng ta nhìn xem…"
Tô Ngọc Kiều mặc lại quần áo cho con gái, trêu anh hai câu, kết quả lời còn chưa dứt đã bị Lục Kiêu cúi xuống lấy miệng bịt miệng.
"Ưm, rèm cửa còn chưa kéo, lát nữa bị người khác nhìn thấy thì sao. "
Tô Ngọc Kiều đẩy anh ra, khóe mắt đuôi mày mang theo ý cười nói. Lục Kiêu đưa tay to lên gáy cô, cúi đầu hôn thêm hai cái mới nói:
"Mẹ nhìn thấy cũng sẽ không nói ra ngoài đâu. "
Tô Ngọc Kiều trừng mắt nhìn anh, cô không nói ý đó, ba và anh cả họ còn đang chặt củi ở sân kia kìa. Lục Kiêu lại cười một tiếng, đoán được trong lòng cô đang nghĩ gì nên bổ sung:"Yên tâm đi, góc này họ không nhìn thấy đâu. "
Nói rồi, cúi đầu lại định hôn tiếp.