Tô Ngọc Kiều ghét ăn gừng, càng ghét uống trà gừng vừa ngọt vừa cay, cho nên vẫn nhắm mắt giả vờ như không nghe thấy. Lục Kiêu cười một tiếng, kéo người từ trong chăn ra để cô dựa vào trong lòng mình, khoác thêm cho Tô Ngọc Kiều một lớp áo khoác dày, xong xuôi mới cúi đầu hôn lên môi cô. Vốn dĩ Tô Ngọc Kiều đang bị nghẹt mũi, bây giờ miệng còn bị anh chặn lại, cô bất đắc dĩ mở mắt ra, nhỏ giọng nói: "Không cần, không muốn uống, dù sao em cũng không có bị cảm. "
"Chỉ là phòng ngừa thôi, bây giờ là trà gừng, chờ đến lúc bị cảm thì lại phải uống thuốc. "
Lục Kiêu xoa đầu cô, dỗ dành.
"Vậy anh múc cho em nửa bát là được rồi. "
"Vâng. "
Lục Kiêu nói xong liền đi ra ngoài múc trà gừng cho cô, Tiểu An An nằm ở một bên nhìn mẹ, Tô Ngọc Kiều che mắt con gái lại, nói:
"Con gái ngoan, không nên học theo mẹ nha, bị bệnh phải nghiêm lúc chữa trị. "
Về phần cô, hehe, dù sao cũng có người dỗ, cô mới không cần phải ngoan ngoãn.
Một lát sau Lục Kiêu quay trở lại, Tô Ngọc Kiều thấy dù cho có trốn cũng không thoát, đành phải ngoan ngoãn uống hết nửa bát trà gừng. Lục Kiêu chờ cô uống xong, lập tức đưa tay đút một viên đường phèn vào miệng cô. Tô Ngọc Kiều ngậm viên đường ngọt ngào trong miệng, cô nở nụ cười với anh, lại bị Lục Kiêu ấn xuống giường, bảo cô ngủ một giấc đi.
Sau khi Tô Ngọc Kiều tỉnh lại thì cũng đã sắp đến giờ ăn cơm tối, cô vừa mở mắt ra liền phát hiện mũi mình đã hết nghẹt rồi.
Lúc bà Lục cầm một chồng bát đũa đi ra phòng bếp, vừa vặn gặp được Tô Ngọc Kiều đang bế An An từ phòng ngủ đi ra, bà quan tâm hỏi:"Cảm thấy thế nào rồi?"
"Con đã khỏe hơn nhiều rồi. "
Tô Ngọc Kiều đã ngủ suốt một buổi chiều, lúc này cô có chút ngượng ngùng cười nói với mẹ chồng. "Khoẻ là tốt rồi, mau tới ăn cơm đi. ”
Bà Lục cũng không để ý, tiến lên vén rèm nhà chính lên ý bảo cô bế An An đi vào trước.
Sau khi vào nhà chính ngồi xuống, Tô Ngọc Kiều mới phát hiện hình như Lục Kiêu không có ở nhà, cô quay đầu lại định hỏi mẹ chồng thì đã thấy bà ấy vừa múc một chén canh cá hầm đậu hũ cho cô vừa nói:"Chúng ta ăn trước đi, ba con bọn họ đến chỗ đại đội trưởng thương lượng chuyện săn thú rồi. "
Trương Tiểu Hồng dẫn hai đứa con trai đi rửa tay xong, lúc này mới tiến vào, nghe bà ấy nói như vậy thì tiếp lời:
"Nghe nói hai ngày nữa sẽ có tuyết rơi dày đặc, đoán là đại đội trưởng muốn nhân lúc thời tiết bây giờ còn tốt để nhanh chóng làm mọi chuyện cho xong. "
Sau khi đã biết được Lục Kiêu đi đâu, Tô Ngọc Kiều cũng không sốt ruột nữa, cô cúi đầu uống canh. Trương Tiểu Hồng bế An An đặt lên trên đùi mình, cẩn thận gắp mộp ít thịt cá cho cô bé ăn.
...
Ngày hôm sau, sáu giờ sáng Lục Kiêu đã thức dậy. Tô Ngọc Kiều nghe thấy động tĩnh thì cũng mở mắt ra nhìn anh, cô mơ mơ màng màng hỏi:
"Dậy sớm vậy?"
Lục Kiêu xoay người "Ừ" một tiếng, cúi người hôn lên trán cô một cái, sau đó lập tức chui ra khỏi chăn, đắp chăn lại cho Tô Ngọc Kiều, dịu dàng nói:"Em ngủ tiếp đi, buổi trưa anh về. "
"Anh nhớ phải cẩn thận đấy!"
Tô Ngọc Kiều lúc này mới tỉnh táo hơn được một chút, ngẩng đầu nói với anh một câu.
"Được. "
Lục Kiêu nhanh chóng thay quần áo rồi mở cửa đi ra ngoài.
Khoảnh khắc cánh cửa hé ra, khí lạnh men theo khe cửa tràn vào trong phòng, Tô Ngọc Kiều cảm thấy có chút lạnh, cô xoay người ôm con gái vào lòng rồi tại chìm vào giấc ngủ một lần nữa. Chín giờ sáng, người nhà họ Lục ăn sáng xong lại tụ tập trong nhà chính vừa sưởi ấm vừa tán gẫu. Hôm nay anh cả Lục và Lục Kiêu lên núi cùng với đại đội trưởng, đề tài nói chuyện phiếm của bọn họ cũng xoay quanh lần lên núi săn thú này.
Lục Phong Thu nói:
"Hai năm trước các hoạt động lên núi săn bắn với quy mô lớn nhỏ đều bị cấm, ngay cả lên núi bắt thỏ cũng không được, chẳng biết vì sao năm nay lại đột nhiên được nới lỏng, đoán chừng mấy con thú ở trên núi đều đã béo ú rồi. "
"Thú hoang trên núi thì có cái gì ngon đâu? Còn không bằng đợi đến lúc đại đội trưởng giết heo ăn tết, đến lúc đó tôi sẽ lấy nhiều tiết canh một chút để mang về ăn. "
Bà Lục cũng không rảnh rỗi, trong tay đang cầm đế giày hơ qua hơ lại trên đống lửa. Trương Tiểu Hồng cầm que nhóm lửa đẩy mạnh lửa một chút, gật đầu nói: "Tiết canh ăn ngon, ruột heo chà xát xong cũng ăn ngon, ba không phải thích ăn nhất sao, năm nay chúng ta cũng muốn một bộ”
Lục Phong Thu chép chép miệng, tiếp lời:
"Năm nay công xã nuôi gần ba mươi con heo, sau khi nộp lên trên một nửa thì thôn chúng ta còn lại hơn mười con, nếu như chia đều ra thì tết năm nay mỗi nhà đều có thịt heo để ăn rồi. "
Lục Kiêu nói buổi trưa sẽ về, kết quả lúc trưa mọi người đã cơm nước xong xuôi nhưng vẫn chưa thấy bóng dáng anh đâu, mãi cho đến hơn hai giờ chiều mới nghe thấy bên phía đại đội có động tĩnh, nói là người lên núi hôm nay đã săn được một con lợn vô cùng lớn.
"Ôi, con heo rừng này đã sắp to hơn lợn nuôi trong thôn chúng ta luôn rồi, ít nhất cũng phải hơn ba bốn trăm cân ấy chứ?”
"Thằng ba này của Lục gia không hổ là quân nhân mà, đại đội trưởng giao súng cho cậu ấy là một quyết định vô cùng đúng đắn, tôi nghe nói cậu ấy chỉ cần hai phát súng là đã có thể hạ gục được con heo rừng này rồi. "
"Đúng đúng, tôi nghe người hôm nay đi cùng cậu ấy nói, nếu không phải vì súng hết đạn thì có lẽ hôm nay còn có thể bắn thêm được một con lợn rừng. "
Mọi người nhìn con heo rừng toàn thân đen như mực, còn có răng nanh đang nằm trên mặt đất, trong lòng ai nấy đều vô cùng khâm phục Lục Kiêu.
Nụ cười trên mặt đại đội trưởng vẫn chưa hạ xuống một giây nào, ông phân phó mọi người khiêng con heo rừng này đến bộ phận đại đội trước, sau đó gọi người đi báo cáo cho lãnh đạo công xã, giao nộp một nửa cho cấp trên xong, bọn họ vẫn còn lại một nửa nữa để phân chia cho người dân.
Lục Kiêu và anh cả Lục Xuyên vừa xuống núi đã chạy thẳng về nhà.