Tối hôm đó Lục Kiêu vẫn ngủ phòng cho khách, Dương Mẫn nhớ lại thái độ trước đây của con gái đối với nhà chồng, đêm đến không yên tâm nên lên lầu trò chuyện cùng con gái.
“Mẹ không quan tâm lần này con vì sao lại đồng ý cùng A Kiêu về nhà họ Lục, nhưng Kiều Kiều à, nhà họ Lục đều là người ngay thẳng, họ không có gì có lỗi với nhà chúng ta, chuyện lần này cũng nhờ A Kiêu giúp đỡ, con đến đó thì có thể... ”
Bà muốn khuyên con gái kiềm chế tính tình một chút, nhưng lại sợ nói quá sẽ khiến Tô Ngọc Kiều phản cảm, cố tình chống đối lại bà, nên rất khó xử. Tô Ngọc Kiều ngược lại khá bình tĩnh, cô thu dọn đồ đạc của mình và Tiểu Bảo, thản nhiên nói: “Mẹ, con biết mẹ muốn nói gì, mẹ yên tâm đi, con sẽ chú ý. ”
Trước đây cô làm ầm ĩ, cô không hài lòng với nhà họ Lục, tất cả đều là nhắm vào Lục Kiêu, thực tế cô chỉ chê bai hoàn cảnh nhà họ Lục, chứ không làm gì quá đáng với nhà họ Lục. Những chuyện quá đáng nhất cô làm đều nhằm vào Lục Kiêu, nhưng bây giờ cô không muốn giày vò Lục Kiêu nữa, đương nhiên sẽ không làm ra chuyện gì không tốt. Dương Mẫn cũng đã khuyên nhủ, cũng đã nói đi nói tại rất nhiều tần, cuối cùng bà chỉ nói:
“Con hiểu trong lòng là tốt rồi, Kiều Kiều, đôi khi, nhìn người không thể chỉ nhìn bề ngoài, mẹ biết con thực ra rất thông minh, mọi chuyện cứ theo trực giác của mình mà làm là được, hãy dụng tâm cảm nhận. ”
Sáng sớm hôm sau, Tô Ái Hoa đạp xe chở Dương Mẫn, Lục Kiêu cũng đạp một chiếc xe khác, chở Tô Ngọc Kiều và Tiểu Bảo cùng đến bến xe về quê nhà họ Lục.
Trên đường đi mất gần hai tiếng đồng hồ, trên xe rất đông người, vừa nóng vừa ngột ngạt, lại còn đủ thứ mùi trộn lẫn vào nhau tạo thành mùi khó chịu, khiến Tô Ngọc Kiều rất bực mình.
Từ lúc lên xe cô đã hối hận, sớm biết vậy thì không nên đồng ý nhanh như vậy.
Tối hôm qua vừa mới mưa, sau khi ra khỏi bến xe huyện, không khí bên ngoài dễ chịu hơn nhiều nhưng mặt đất lầy lội lại khiến cô nhíu mày.
Lục Kiêu treo hành lý của cả nhà lên tay lái, để cô ôm Tiểu Bảo ngồi lên, những đoạn đường có thể đi xe thì anh ta sẽ đạp xe, những đoạn đường không thể đi xe thì anh ta sẽ xuống đẩy xe chở hai mẹ con cô.
Tô Ngọc Kiều ngồi ở ghế sau không nói gì nhưng trong lòng lại có chút xúc động, tầm mắt không tự chủ được mà dừng lại ở bóng lưng cao lớn của anh.
Gần đây, cô luôn không kiềm chế được mà quan sát Lục Kiêu, cô đều nhìn thấy mọi việc anh làm vì cô. Trước đây, cô luôn một mực cho rằng Lục Kiêu không tốt, chưa từng nghiêm lúc suy nghĩ đến những việc anh đã làm vì cô, chỉ cố chấp cho rằng đó là việc anh nên làm, dù sao thì anh có làm thì cô cũng sẽ không nhìn anh bằng con mắt khác. Nhưng không biết từ lúc nào, Tô Ngọc Kiều dần có thể nhìn anh bằng tâm trạng bình thường, đặc biệt là từ ngày anh đột nhiên xuất hiện như một người hùng, chỉ vài ba chiêu đã đánh đuổi được bọn xấu. Ấn tượng của Tô Ngọc Kiều về anh dường như đã thay đổi từ thời điểm đó.
Cô cũng không rõ lúc này mình đang nghĩ gì, chỉ theo bản năng làm theo lời Dương Mẫn nói, thuận theo trái tim mình. Từ huyện đến nhà họ Lục không xa, họ cứ đi chậm như vậy chưa đầy một tiếng đã đến nơi. Ngay ngày thứ hai sau khi trở về, Lục Kiêu đã gọi điện cho công xã nơi nhà họ Lục ở, báo cho người nhà biết chuyện mình đã trở về, chỉ nói là nhà họ Tô xảy ra chuyện nên anh phải giúp giải quyết, đợi giải quyết xong mới về nhà, không nói cụ thể ngày nào.
Lúc đó, Lục Phong Thu và bà Lục cùng nghe điện thoại, hai cụ rất quan tâm đến thông gia, không có ý kiến gì về việc con trai ở lại giúp đỡ nên về muộn một chút, thậm chí còn hỏi có cần người nhà đến xem không, sau khi bị từ chối cũng không thúc giục anh, còn bảo anh cứ giúp thông gia cho tốt, không cần vội về.