Lục Kiêu trượt chân suýt chút nữa ngã ngồi xuống, cũng may con trai cứu được sự xấu hồ của ba nó. Tiểu Bảo bị uy hiếp thành công rầm một tiếng đứng lên, chủ động đưa tay về phía ba.
“Không muốn đâu, con cũng muốn ngủ với ba mẹ.”
Giải quyết xong vấn đề tắm rửa cho con trai, Tô Ngọc Kiều thản nhiên đem hai ba con đuổi ra ngoài, cô muốn tắm rửa. Lục Kiêu mang tâm tình phức tạp lau khô người rồi thay áo ngủ mềm mại cho con trai, lại lau tóc cho cậu khô được một nửa. Sau khi xong việc Tiểu Bảo lưu loát đứng lên muốn xuống lầu uống nước. Chờ Tô Ngọc Kiều tắm rửa xong đi ra, Lục Kiêu đã tắm ở nhà tắm công cộng, Tiểu Bảo nằm ở giữa giường quấn lấy ba đòi kể chuyện xưa.
Lục Kiêu bình thường là một người ít nói, chuyện xưa trước khi ngủ anh kể cũng khô khan, Tiểu Bảo không thích nghe nên bảo anh đổi. Tô Ngọc Kiều đi tới đầu giường kéo ra một cái ngăn tủ trong đó, lấy ra mấy quyển truyện cổ tích cho anh để cho anh kể theo trong đó rồi cô đi đến ngồi vào bàn trang điểm. Ngay trong thời gian cô đang vỗ má, Lục Kiêu dựa vào trình độ kể chuyện nhạt nhẽo không thú vị của anh thành công dỗ Tiểu Bảo ngủ?
Lục Kiêu đặt cuốn truyện xuống, chỉnh lại dáng ngủ cho con trai rồi kéo chăn đắp lên tới ngực cậu.
Làm xong các bước dưỡng da hằng ngày Tô Ngọc Kiều rón rén đi tới, hỏi thầm anh:
"Ngủ rồi à?"
Tầm mắt Lục Kiêu dừng trên người cô thì theo phản xạ có điều kiện dời đi, sau đó cúi đầu "Ừ" một tiếng.
Trên người Tô Ngọc Kiều là một chiếc váy ngủ tơ tắm, kiểu đồ ngủ của Pháp, làm theo kiểu dáng áo ngủ dì út gửi cho mẹ, dưới ánh đèn vàng ấm áp chiếu rọi có màu hồng ngó sen, làm nổi bật làn da hồng hào của cô, trắng nõn mượt mà giống như đang phát sáng. Bên ngoài áo ngủ còn có một chiếc áo khoác kiểu áo choàng tắm nhưng Tô Ngọc Kiều ngại nóng nên vừa vào phòng liền cởi ra, cho nên bây giờ làn da bả vai và sau lưng của cô đều lộ ra bên ngoài.
Hai sợi dây áo tinh tế khoác lên đầu vai bóng loáng nhẵn nhụi. Vừa rồi khi Tô Ngọc Kiều đưa lưng về phía anh ngồi trước bàn trang điểm, tầm mắt Lục Kiêu liền không khống chế được rơi thẳng lên người cô.
Lúc kể chuyện xưa cho con trai cả người không yên, trong lòng giống như có một ngọn lửa đang thiêu đốt, hừng hực càng cháy càng mạnh. Lục Kiêu chưa bao giờ đánh giá thấp sức ảnh hưởng của Tô Ngọc Kiều đối với mình. Chỉ cần cô đứng ở đó, không cần làm gì, là có thể kích động trái tim anh. Tô Ngọc Kiều còn vô tư chưa nhận ra nguy hiểm sắp tới, đặt mông ngồi xuống bên cạnh Lục Kiêu, cởi dép trong nhà bò về phía bên kia giường.
“Em đang làm gì thế?!"
Lục Kiêu cắn răng gắt gao ngăn chặn tự chủ sắp sụp đổ, khàn giọng nói. Đây là lần thứ mấy rồi?
Tô Ngọc Kiều, có phải cô đã quên, anh là một người đàn ông, cũng là chồng của cô. Cô đã vô tình quyến rũ ôm lấy anh cả ngày, giờ nhịn xuống nữa, anh sợ là mình sẽ nổ tung mất. Lục Kiêu giơ tay nắm lấy cổ tay cô chống ở bên chân, ánh mắt không dấu vết đảo qua eo cô, cùng với bắp chân trơn bóng đặt ở mép giường.
“Em lười đi, trực tiếp đi qua chỗ anh tiện hơn.”
Tô Ngọc Kiều thản nhiên nói. Trong lúc nói chuyện, một chân cô gác lên trèo qua bên cạnh anh bò về phía trước muốn nằm ở bên giường bên kia con trai.
Phong cảnh đẹp đẽ chợt lóe lên trước mắt, lần này Lục Kiêu không nhắm mắt, cũng không tránh né mà quang minh chính đại nhìn, bàn tay to nắm lấy cổ tay cô dùng sức kéo người vào trong ngực.
“Tô! Ngọc! Kiều!"
Từng chữ từng chữ gọi tên cô xong, Lục Kiêu nghiến răng nghiến lợi lặp lại một lần những lời ban ngày đã nói:
"Có phải em cảm thấy tôi không dám làm không! Phải Không!!”
Tô Ngọc Kiều mơ màng nhào vào trong lòng anh, tay cô chống trên lồng ngực đang phập phồng của anh. Ánh mắt cô không chớp nhìn vào tầm mắt nóng rực của anh, vài giây sau mới hiểu chuyện gì đang xảy ra. Tô Ngọc Kiều nhếch mép liếm môi, nói khiêu khích anh.
“Thế à, vậy anh dám không?"
Lý trí Lục Kiêu nháy mắt bị đốt cháy, toàn bộ tự chủ bị ném lên chín tầng mây.