Chương 11. -
Đại lao tối tăm lại ẩm ướt, không khí vẩn đục, một cỗ mùi chua thối rữa.
Một gian cho nam, một gian cho nữ, nhà giam không lớn chen đầy người.
Một khung cửa sổ mở ở rất cao, luồng ánh sáng yếu ớt chiếu vào từ khung cửa sổ không lớn kia, ảm đạm lại áp lực.
Các lão gia phu nhân tiểu thư bình thường an nhàn sung sướng chụm năm chụm ba ngồi trên mặt đất, oán trách lẫn nhau.
Tộc nhân Mộc thị oán trách dòng chính gây chuyện, hại tất cả bọn họ.
Người Mộc gia không khách khí đáp trả, bình thường đều hưởng thụ, cậy vào uy phong của dòng chính để đùa giỡn kiếm lời, giờ xảy ra chuyện lại đi trách ngược?
Đại phòng và tam phòng của dòng chính cũng không yên ổn, ngươi trách ta, ta trách ngươi, không ngừng xé mặt, một đám giống như mắt gà chọi.
Chỉ có nhị phòng yên lặng ngồi ở trong góc, không tham dự vào bất cứ chuyện gì.
Mộc Vãn Tình đấu trí đấu dũng hao hết tinh lực, tựa vào trong lòng ngực ấm áp của mẫu thân mà ngủ thiếp đi.
Mộc nhị phu nhân thương tiếc nhìn nữ nhi sắc mặt tái nhợt, trán của đứa nhỏ này chảy nhiều máu như vậy, đả thương nguyên khí a.
Ai, nàng cũng không thể nấu một chén canh bổ thân thể cho nữ nhi.
Mộc Vãn Tình không biết ngủ được bao lâu, bỗng nhiên bị một tiếng kinh hô đánh thức.
"Lão thái thái tỉnh rồi."
Người Mộc gia đồng loạt nhìn qua, chỉ thấy Mộc lão thái thái run rẩy được đỡ dậy, dựa vào tường.
"Mẫu thân." Mộc Trọng Đức ở phòng giam đối diện kích động vạn phần, "Ngài không có việc gì là tốt rồi."
Mộc lão thái thái là lão tổ tông trong phủ, rất có thủ đoạn, là tâm phúc của cả Mộc gia.
Lúc này bà lại giống như già đi mười mấy tuổi, tiều tụy bất kham, khuôn mặt hiền lành lộ ra vài phần khắc nghiệt.
Bà lớn tiếng quát, "Đừng có khóc nữa, Mộc gia chúng ta còn chưa đến sơn cùng thủy tận, bên ngoài còn có vô số thân bằng hảo hữu sẽ cứu chúng ta, Thục nhi cùng Uyển Nhi cũng sẽ nghĩ biện pháp, chúng ta nhất định có thể bình an ra ngoài."
Hai người này là khuê nữ ruột của Mộc lão thái thái, gả cho hai nhà không tệ.
Mấy câu này của bà khiến mọi người đang hoảng sợ bất an cũng bình tĩnh lại, vẫn là gừng càng già càng cay.
"Lão đại, ngươi ngẫm lại có người thân bằng hữu đáng tin cậy nào không, nghĩ cách cầu cứu bọn họ."
"Vâng." Mộc Trọng Đức lập tức đáp ứng.
Mộc lão thái thái là người chiến thắng trong cuộc tranh đoạt hậu viện, cho dù đã đến tình trạng này, bà vẫn rất bình tĩnh.
"Tức phụ của lão đại, tức phụ của lão tam, các ngươi nghĩ cách liên hệ với nhà mẹ đẻ các ngươi, để thông gia đi cửa sau, cứu chúng ta đi ra ngoài, trên dưới Mộc gia sẽ không quên phần ân tình này."
Hai người này là con dâu ruột thịt, nàng ngàn chọn vạn tuyển, gia thế bối cảnh đều môn đăng hộ đối.
Chỉ duy nhất có tức phụ lão nhị là không bị gọi tới, cả người Tiền thị không được tự nhiên.
Nhà mẹ đẻ nàng… không đề cập tới cũng không có gì khác.
Hai nàng dâu đều đồng ý, nhưng, Mộc Tam thái thái có chút chần chờ, "Nhưng, chúng ta liên lạc với bên ngoài bằng cách nào."
Bọn họ hiện giờ không có gì, không tiền không quyền vô thế, làm sao đu cửa sau được?
Mộc lão thái thái như đã có dự liệu trước, "Ta tự có biện pháp."
Thấy bà nắm chắc như vậy, đáy lòng người Mộc gia dấy lên một tia hy vọng.
Mộc lão thái thái cũng là một người có năng lực, chỉ chốc lát sau đã tán gẫu xong với mấy tên cai ngục, còn tán gẫu rất vui vẻ, cực kỳ thân thiện
Nghe nói trong đám cai ngục này có một người đã làm nghề này được mấy đời, hắn còn giao thiệp được với một tiểu thủ lĩnh, ánh mắt Mộc lão thái thái chợt lóe.
"Sai gia, ngươi có mấy đứa con?"
Cai ngục không phải lần đầu tiên gặp phải quan quyến gặp nạn, nhưng quan thái thái mang theo vài phần tôn trọng, vài phần nhiệt tình nói chuyện với hắn, lòng hư vinh của hắn được thỏa mãn cực lớn.
"Ba đứa con trai."
"Ngươi thật có phúc khí, đều đã cưới dâu rồi sao?" Mộc lão thái thái cực kỳ hiền lành cười nói, "Nếu như còn chưa, lão thái thái ta giúp các ngươi tìm một mối hôn sự."
Trong lòng quan sai khẽ động, "Tiểu nhi tử của ta còn chưa thành thân."