Chương 14. -
Thanh âm lạnh lẽo của Mộc Vãn Tình vang lên, "Căn cứ theo luật pháp Đại Tề, một nữ gả nhị phu là phải chịu phạt, tổ mẫu, người và vị sai gia này có thù gì oán hận gì mà lại muốn hại sai gia người ta, ta đã có hôn ước trong người."
Cai ngục ngây ngẩn cả người, lập tức nổi giận không kiềm chế, "Lão thái bà, ngươi dám cố ý hại ta a, được, được lắm."
Lão thái thái nhà phú quý tâm nhãn rất nhiều, nhưng đây không phải là lý do nàng gây họa cho mình.
Sắc mặt người Mộc gia tái mét, xong đời.
Diêm Vương dễ trốn, tiểu quỷ khó chơi, đắc tội cai ngục trông coi bọn họ, cuộc sống có thể tốt đẹp được sao?
Mộc lão thái thái hung dữ trừng mắt nhìn Mộc Vãn Tình một cái, "Đừng nghe nàng nói bậy, tiểu cô nương thẹn thùng, nàng chưa từng đính hôn."
Nói đen thành trắng, há mồm liền nói dối, ánh mắt cũng không chớp một cái, thủ đoạn tương đối tốt, không hổ là quán quân trạch đấu.
Đáng tiếc, Mộc Vãn Tình ghết nhất chuyện người khác tính kế mình.
"Ta đã đính hôn rồi, có hôn thư làm chứng." Mộc Vãn Tình trực tiếp chứng cớ lên, từ trong hộp gấm lấy ra một tờ hôn thư, lúc ấy nàng mang theo tất nhiên là vì lo lắng mọi phương diện. "Vị sai gia này, bánh bao trắng nõn trông rất ngon, nhưng cũng phải xem thử nhân bên trong có độc hay không?"
Cai ngục cười lạnh một tiếng, ánh mắt nhìn về phía Mộc lão thái thái tràn ngập phẫn nộ, đây là cố ý đào hố cho hắn.
Hắn không dám trả thù trắng trợn, nhưng khiến cho bọn họ chịu chút khổ sở thì vẫn có thể.
Lúc ấy Mộc lão thái thái hôn mê, không thấy Mộc Vãn Tình mang hôn thư ra ngoài, sắc mặt nàng thay đổi mấy lần, "Câm miệng, nơi này không có tư cách cho ngươi nói chuyện, sai gia, ta…"
Bà cố gắng suy nghĩ, muốn liều mạng giải thích một phen.
"Nhìn xem, thẹn quá hóa giận." Mộc Vãn Tình cũng không sợ, hiện tại bà ta chỉ là hổ giấy.
"Sai gia, ngàn vạn lần không nên tin vào miệng nữ nhân, nhất là loại lão bà bà sống mấy chục năm này, dễ chết đấy."
Tất cả mọi người Mộc gia đều sợ ngây người, nàng đang nói cái gì mà lão bà bà, đây là tổ mẫu của nàng, nàng mất trí rồi.
Mộc lão thái thái tức điên rồi, "Ngươi là thứ đại nghịch bất đạo, lúc trước vừa sinh ra nên bóp chết đi cho rồi. Mộc Vãn Tình, ta không có cháu gái như ngươi."
Thời điểm và bán đứng Mộc Vãn Tình để đổi lấy lợi ích, nhất định hai người không thể cùng chung sống hòa bình.
Trừ phi, Mộc Vãn Tình nguyện ý làm quân cờ của bà, tùy ý bà bày bố, hy sinh bản thân vì người khác.
Nhưng, Mộc Vãn Tình chính là một người hiện đại lạnh lùng ích kỷ.
Hoàng quyền tối cao gì đó, khái niệm dòng tộc gì đó, hay là ngu hiếu vô điều kiện, ngại quá nàng không có.
Ông nội thường nói, nghèo thì lo cho mình, giàu thì lo cho thiên hạ.
Hiện tại nàng đang trong tình cảnh bấp bênh, chỉ muốn giữ tính mạng của mình và gia đình.
Nàng là người rõ ràng chuyện ân oán, ai đối tốt với nàng, nàng đối tốt với người đó.
Ai dám tính kế nàng, nàng liền khiến cho đối phương phải hối hận cả đời, chỉ đơn giản như vậy.
"Sai gia, lão bà này đang tính kế ngươi, một khi ngươi đồng ý liền có nghĩa đã bước lên thuyền tặc của bà ta, bà ta bảo ngươi đi hướng đông, ngươi không dám đi hướng tây. Bà ta móc nối ngươi với một cháu gái như hoa như ngọc, khẳng định vì muốn ngươi làm chút chuyện xấu. Đến lúc đó một tội bao che, có thể khiến cho cả nhà ngươi tan thành tro bụi."
Cai ngục bị dọa khiến một thân đổ mồ hôi lạnh, má ơi, thật đáng sợ.
Hắn hung tợn trừng mắt nhìn Mộc lão thái thái, "Độc phụ nhân tâm."
Mộc Vãn Tình cười tủm tỉm nói, "Ngươi nha, kiến thức quá ít, nữ tử hậu viện am hiểu nhất chuyện giết người không thấy máu, lặng im không tiếng động là có thể hủy diệt mọi thứ của ngươi, giống như vị tổ mẫu này của ta chính là cao thủ trong hàng cao thủ, người thắng lợi cuối cùng của trạch đấu, bà ta lật đổ cả nam nhân của mình cùng đối thủ, nhi tử của bà ta kế thừa mọi thứ trong phủ, nuôi phế thứ tử, tìm mọi cách áp chế thứ tử, để cho con cháu dòng thứ làm đệm lót chân cho con cháu ruột thịt của bà, thủ đoạn chơi một cách mượt mà."
Chắc như đinh đóng cột, sắc như đao, chỉ nói mấy câu liền phá bộ mặt thật của Mộc lão thái thái.