Huyết mạch?
Tạ Bằng Lan không khỏi đau đầu, chợt nghĩ đến trạng thái điên cuồng chém Thương Hành Khuyết. Nếu tất cả những gì Tạ Bằng Lan nói đều là sự thật thì do hắn liên lụy đến sư huynh. Cảm xúc trong hắn lẫn lộn vô cùng, nhất thời ngũ vị tạp trần, cho đến khi bàn tay mát lạnh của Khương Hành Khuyết lặng lẽ nắm lấy.
“Sư tôn đã quyết định hiện thân, chắc hẳn đã muốn thẳng thắn hết thảy.”
Tạ Bằng Lan còn chưa kịp nói đã nghe thấy Thương Hành Khuyết thích chí hóng chuyện: "Ồ? Ngươi định thẳng thắn cái gì?"
Rõ ràng là lão biết rõ một số ẩn tình, và dường như rất thích xem chuyện vui mà không ngại rắc rối. “Có cần bổn tọa kể giúp ngươi hay không?”
“Không cần.” Tạ Bằng Lan từ chối lời đề nghị nghe có vẻ tử tế. Ông ta thoáng nhận thấy có điều gì đó bất ổn kể từ khi trận pháp bị phá. Sau một thời gian bí mật quan sát, ông đã sớm phát hiện Tạ Bằng Lan đang ở trong trạng thái không đúng. Nếu không, Tạ Bằng Lan đã chẳng cần phải chấp nhận nguy cơ bị Khương Hành Quyết bắt được cũng phải xuất hiện một lần.
Có một số việc Tạ Bằng Lan nhất định phải làm, ân oán giữa ông ta và Thương Hành Khuyết cũng phải chấm dứt.
“Tạ Bằng Lan là con của sư tỷ.” Đôi mắt Tạ Bằng Lan hiện lên vẻ hoài niệm, “Ta và sư tỷ vốn có quan hệ khăng khít từ nhỏ. Đến khi sư tỷ mang thai mới khiến đôi bên to tiếng.”
Nhìn đi nhìn lại giữa Tạ Bằng Lan và Thương Hành Khuyết, tâm trí Tạ Bằng Lan bắt đầu nhảy ra bi kịch yêu hận tình thù không muốn cho người khác biết. Thậm chí, một trong hai lão xấu xa này có thể là cha ruột của hắn. Dù kết quả ra sao, Ma tôn cũng cảm thấy không vui.
Câu chuyện bắt đầu khi Tần Yên Nhiễm và Tạ Bằng Lan xuống núi ngao du đó đây. Hồi đó, Tạ Bằng Lan là thiếu niên anh tài, còn Tần Yên Nhiễm là mỹ nhân nổi tiếng của Thượng Thanh Môn. Không ít người ghép đôi, giống như bọn họ nghiễm nhiên đã là một đôi bích nhân. Tạ Bằng Lan rất lo lắng cho danh tiếng của sư tỷ, chẳng qua, Tần Yên Nhiễm không quan tâm lắm, còn nói đùa: "Vừa khéo tránh được không ít phiền phức, chỉ sợ sư đệ vất vả thay ta cản đào hoa.”
Thực tế, số đào hoa thực không thể cưỡng lại được, nhất là khi người trong cuộc cũng nhộn nhạo xuân tình.
Tạ Bằng Lan liếc nhìn lão yêu quái, diện mạo quả là hợp ý các cô nương. Gạt những yếu tố khác sang một bên, khuôn mặt của Thương Hành Khuyết rất dễ lừa tình. Và một khi lão đã cố tình lừa dối ai đó thì có thể biến thành một công tử nho nhã những vẫn không kém phần thu hút nhờ miệng lưỡi của lão.
Tần Yên Nhiễm rơi vào lưới tình gần như ngay lập tức.
Tạ Bằng Lan sẽ không bao giờ quên được cảm giác khi biết tin sư tỷ có thai.
Ngay trước khi Tần Yên Nhiễm báo tin cho ông ta, Thương Hành Khuyết đã đầy ác ý tự thú nhận mình là Ma tôn. Bà ta không biết gì, vui mừng báo với sư đệ: "A Khuyết thay ta mua một viên trang, từ nay về sau sẽ đó sẽ là nhà của chúng ta."
“A Lan, đệ cũng nên đi xem một chút."
“Chờ bé con sinh ra, tỷ cho con bái đệ làm sư tôn, đệ nghĩ sao?”
“Lão chẳng yêu ai cả, chỉ muốn tìm người sinh con cho lão mà thôi.” Tạ Bằng Lan chua xót thừa nhận.
Một đứa trẻ mang dòng máu nửa người nửa ma.
Lão thậm chí còn không yêu đứa trẻ, chỉ tò mò không biết đứa bé lai sẽ trông giống ma hay giống người.
Tần Yên Nhiễm chỉ trùng hợp là một mẫu thể cực kỳ thích hợp.
Nghe được "thành tích vĩ đại" năm xưa, Thương Hành Khuyết chẳng những không biết xấu hổ mà còn tự hào, "Ngươi không nghĩ là rất thú vị sao? Thật tiếc khi không gặp được tiểu Nhiễm lần cuối. Ngươi nói, nếu nàng ấy biết sư đệ của mình và…”
“Câm miệng!” Tạ Bằng Lan đột nhiên trở nên giận dữ, nét mặt lộ ra vẻ đau khổ cùng hận ý, “Là ngươi, tất cả đều tại ngươi. Nếu như không gặp ngươi thì sư tỷ sẽ không chết.”
Thương Hành Khuyết rất hài lòng với những gì đang chứng kiến, ép ông ta quay đầu lại nhìn chính mình, sau đó nhìn chằm chằm về phía Tạ Bằng Lan, thân mật nói bên tai Tạ Bằng Lan: "Thật sự chỉ là do ta sao? Ngươi không làm gì sai, phải không? Từ đầu chí cuối ta đã bao cưỡng bức ngươi chưa? Rõ ràng là do ngươi tự nguyện.”
Lão tận lực đổ tội đồng loã lên đầu đối phương.
“Ngươi lừa gạt chúng ta!” Tạ Bằng Lan nhẫn nhiều năm như vậy nhưng vẫn bị vài câu nói của lão chọc điên.
“Lừa gạt?” Thương Hành Khuyết bật cười, “Ngươi tình ta nguyện mà nói lừa gạt. Ta còn nhớ ngươi và tiểu Nhiễm đều rất thỏa mãn.”
Lượng thông tin trong lời nói của hai người quá lớn khiến Tạ Bằng Lan không khỏi sửng sốt, song, điều hắn quan tâm nhất là liệu cổ độc trên người sư huynh có thể giải được hay không.
“Ông còn có thể nói gì khác ngoài việc chứng minh ta có quan hệ mật thiết với lão yêu quái này?” Tạ Bằng Lan không muốn quản ân oán giữa hai người bọn họ, “Cổ độc là để trấn áp huyết mạch trong người của ta. Vậy tại sao lại biến thành rượu độc giải khát?”
"Thứ mà trùng độc muốn có là máu của ma vật, tiểu mỹ nhân lại không có. Nếu không thể nếm thử thì cũng không sao, cùng lắm là thỉnh thoảng sẽ khó chịu. Nhưng một khi đã ăn mặn rồi thì nó sẽ trở thành chất gây nghiện, làm sao có thể dễ dàng từ bỏ được.” Tạ Bằng Lan mất khống chế khiến lão vui vẻ nên mới tốt bụng giải thích.
“Sư tôn của cưng rất hận ta, trên người của cưng lại mang dòng của ta, đương nhiên gã cũng hận cưng, làm sao có thể để cho cưng dễ chịu.”
Tạ Bằng Lan bán tín bán nghi về những gì hai lão già xấu xa này nói.
Ngay sau đó, Tạ Bằng Lan đã lợi dụng sự lúc Thương Hành Khuyết mất tập trung lách mình trốn thoát. Hai người một trước, một sau biến mất không thấy bóng dáng, cũng chẳng nói đến phương pháp giải độc
Tạ Bằng Lan chửi thầm và định xách đao đuổi theo nhưng bị Khương Hành Khuyết chặn lại.
"Quên đi, bọn họ muốn nói gì thì đã nói rồi, tại sao phải đợi đến bây giờ."
"Nhưng mà ..." Tạ Bằng Lan cũng không nghĩ như vậy, tràn đầy oán hận.
Khương Hành Khuyết đã quen từ lâu, trăm năm qua còn sống được chẳng lẽ bây giờ lại sợ.
"Không phải đệ đã nói đưa ta trở lại Chẩm Lưu Phong hay sao? Ngày mai chúng ta trở về đi?"
Tạ Bằng Lan ủ rũ gật đầu.
Mặc dù đã đồng ý, nhưng vì sự xuất hiện của Tạ Bằng Lan khiến Tạ Bằng Lan bận lòng. Những điều ông ta nói hầu hết đều lưu lại dấu vết có thể tra ra được. Lão yêu quái cũng không phải là hoàn toàn dối trá. Ông ta chưa hẳn đã trong sạch, ít ra thì Tạ Bằng Lan hận hắn là thật, nếu không đã không định giết hắn mấy lần. Tuy nhiên, người ông ta cực kỳ hận lại là Thương Hành Khuyết. Tạ Bằng Lan đột nhiên nghĩ đến một khả năng, ông ta muốn mượn tay hắn giết lão quái vật.
Chuyện vừa xảy ra trong Tiết gia không một ai phát hiện ra, cho đến khi Tạ Bằng Lan chủ động thông báo cho tiểu sử đệ trở về việc trở lại Thượng Thanh Môn, thì Chử Ý Huyền mới biết Thương Hành Khuyết đã rời đi. Đối với sự xuất hiện của Tạ Bằng Lan, Tạ Bằng Lan cân nhắc một lúc cuối cùng cũng giấu nhẹm đi.
Riêng Chử Ý Huyền thì quan tâm đến chuyện khác.
"Huynh... muốn trở về cùng chúng ta?”
Tạ Bằng Lan cho rằng đây là chuyện hiển nhiên, "Tại sao không? Có vấn đề gì sao?"
Tất nhiên là có vấn đề, vấn đề lớn! Huynh còn nhớ mình là ai không? Chủ Ý Huyền âm thầm đổ mồ hôi trộm.
Tạ Bằng Lan vỗ sư đệ, "Đừng lo lắng, sẽ không có người phát hiện."
Vấn đề chỉ là có người phát hiện hay không thôi sao? Chưa kể Chử Ý Huyền suýt chút nữa đã quên, người này còn đang xài ké một thân phận khác.
“Sau khi rời đi, chúng ta sẽ làm gì với mớ hỗn độn của Tiết gia?” Cố Ý Huyền vốn quen ôm việc vào người lo lắng cho tình hình của Tiết gia.
Tạ Bằng Lan xua tay, ai thèm quan tâm tới bọn họ. "Các lão yêu quái đã bỏ đi rồi, để chúng tự mình dọn dẹp."
Mọi việc đã sắp xếp ổn thỏa nhưng tâm trạng của Tạ Bằng Lan vẫn không được cải thiện, cả ngày hôm nay đã có rất nhiều chuyện xảy ra, đến khi trở về phòng thì nhìn thấy Khương Hành Khuyết.
“Sư huynh.” Hắn mệt mỏi nhưng vẫn tươi cười với y, mặc dù biết sư huynh không thể nhìn thấy.
Khương Hành Khuyết úp úp mở, "Huynh tới xem đệ thế nào… đừng quá để ý.” Y muốn nói về thân phận của sư đệ.
Vẻ mặt Tạ Bằng Lan dịu đi, hắn nói: "Toàn mấy người râu ria, đệ sẽ không để ý.” Điều Ma quân quan tâm là liệu Khương Hành Khuyết có thất vọng vì những gì Tạ Bằng Lân đã làm hay không.
“Được, được ... Đệ không sao, huynh…”
“Chờ đã.” Tạ Bằng Lan ngăn lại, “Cho đến khi tìm được biện pháp giải độc, có thể...”
Khương Hành Khuyết đoán được ngay hắn muốn nói gì, dứt khoát từ chối: "Không được!"
“Tại sao không?” Tạ Bằng Lan vội vàng nói, “Đây là điều đáng lẽ đệ phải chịu đựng. Chỉ nhìn mà không làm gì thì sao đệ an tâm được chứ?”
Khương Hành Khuyết sợ hắn vì chuyện này mà cảm thấy áy náy, lông mày nhất thời nhíu lại, trên mặt lộ ra vẻ xấu hổ.
Thấy sư huynh do dự, Tạ Bằng Lan biết còn có hy vọng thuyết phục, "Nếu huynh không muốn đổ nhiều máu như vậy, nếu có chuyện gì thì đệ sẽ dừng lại ngay lập tức, sư huynh đồng ý đi. Huynh một mình chịu đựng hết tất cả mà còn chỉ trích đệ, không công bằng.”
Khương Hành Khuyết cuối cùng cũng chịu thua. "Đệ sẽ không làm nếu như huynh không gật đầu?"
Hắn khẳng khái thề hứa, "Sẽ không.”
Nếu Ma tôn ngoan ngoãn nghe lời thì làm gì có cảnh cưỡng hôn trước đó. Nghĩ đến đây, gò má Khương Hành Khuyết ửng hồng. Lần đầu là mớn máu, còn lần sau… là có ý gì?
Sư đệ không nói, y cũng ngại hỏi, chỉ lung tung đoán mò.
Về phần hắn, hắn đang nhớ đến một chuyện khác, “Huynh còn chưa nói rõ cô nương Tiết tìm huynh để làm gì?”
Khương Hành Khuyết miên man suy nghĩ vì sao sư đệ hôn tới hai lần, lại nghe thấy câu hỏi xen lẫn ghen tuông nồng nặc như vậy không khỏi nghĩ nhiều hơn.
"Nàng chỉ là muốn xin ta cho phép mang mẹ trở về Thượng Thanh Môn. Bên trong Tiết gia đã thối nát từ lâu, người trong tộc thường ức hiếp cô nhi, quả phụ. Lần này xảy ra biến cố nên tiện thể xin phép luôn.” Y giải thích cặn kẽ, sợ lại bị hiểu lầm.
Tạ Bằng Lan nghe nửa chừng thì thả hồn lên cánh môi khẽ đóng mở của sư huynh, suýt chút nữa không kìm được mà hôn thêm lần nữa. Cuối cùng miễn cưỡng đổi hôn thành ôm, ngửi lấy mùi hoa lan nhàn nhạt trên người Khương Hành Khuyết, trịnh trọng hứa hẹn: "Đệ nhất định sẽ tìm cách giải độc."
Khi đó, đôi mắt dịu dàng và trong trẻo lúc xưa sẽ tươi sáng trở lại.
Cả hai người đều có tâm sự giấu khó nói thành lời, gần như là lưu luyến cái ôm này.