Hoài Tố đã chết theo một cách mà không ai mong đợi.
Tiết Linh Sương đã sống cô độc mấy ngàn năm, nay đã sắp chết nên không bao giờ có chấp nhận một mình một bóng. Cô thà giết địch một ngàn mình thua tám trăm cũng muốn kéo theo Hoài Tố chôn cùng.
Và bà ta này chỉ có thể bị Cô giết.
Ý Huyền không quan tâm Cô yêu quái nghĩ gì, chỉ biết Hoài Tố đã chết mà vẫn chưa giao cho hắn thuốc giải độc.
“Ngươi đau lòng cái gì?” Tiết Linh Sương tiếp đủ một chiêu trông rất chật vật nhưng vẫn cười thành tiếng, “Từ đầu đến cuối gã chỉ lợi dụng cưng mà thôi, có gì phải tiếc nuối?”
Vừa nói Cô vừa phun ra một ngụm máu. “À, ta nhớ ra rồi, cưng thương tiếc tiểu mỹ nhân. Cơ thể ốm yếu ấy sao có thể chịu nổi vài năm.”
Công nhận Tiết Linh Sương rất có năng khiếu chọc giận người khác.
"Câm miệng! Câm miệng cho ta!" Ý Huyền vung đao tới tấp không cần quan tâm tới chiêu thức.
Vài phút trước hắn còn mang theo ý nghĩ ‘quay trở về’ vì đã hứa với Sư bá sẽ không rời xa nhau nữa. Tuy nhiên, cái chết của Hoài Tố khiến sợi dây lý trí trong hắn đứt đoạn.
[Ý Huyền, bình tĩnh!] Liễu Ngưng hô lên.
Trong tình huống này Ý Huyền dù muốn bình tĩnh cũng không nổi, giữa hắn và Cô nhất định phải có một trận tử chiến, một sống một chết, hoặc là cả hai cùng chết.
Tiết Linh Sương cười ha hả, "Đến đây, Hoài Tố coi cuối cùng ai sẽ giết ai.”
Cả hai người đều bị thương không nhẹ, song càng đánh càng ác liệt. Chẳng ai còn lối thoát, thật ra chỉ đang cố thêm một hơi xem ai gục ngã trước mà thôi. Tiết Linh Sương chưa bao giờ Hoài Tố lại con đường lui cho bản thân. Còn đường sống của Ý Huyền chính là Từ Nham. Mà con đường này dường như đã bị phong tỏa hoàn toàn.
Từ Nham thức dậy vào sáng ngày hôm sau, khi Ý Huyền và mọi người đã rời đi. Hắn cố ý khiến y bỏ lỡ thời điểm tốt nhất đến Hoặc Uyên. Hắn thậm chí còn hạ mê chú lên y, nào ngờ độc phát làm Sư bá tỉnh dậy sớm hơn dự kiến.
Y giãy dụa đứng dậy rồi lại đuối sức ngã xuống. Tiếng động lớn khiến Tiết Linh Sương đang trông chừng ở bên ngoài giật mình. Cô vừa đẩy cửa đi vào thì đã nhìn thấy sắc mặt Từ Nham, trong lòng hoảng hốt.
"chưởng giáo! Ngài không sao chứ?"
Tiết Linh Sương vội vàng tiến lên đỡ y đứng dậy. Chuyện đầu tiên Từ Nham quan tâm là sư Hoài Tố ở đâu.
" Khổ diệp lưỡng sinh hoa đâu?"
Ý Huyền tính toán mê chú đủ Hoài Tố Từ Nham nằm im hai ngày nên không dặn dò tiểu cô nương những điều cấm nói. Tiết Linh Sương cũng không nghĩ nhiều, cho là y đang hỏi về tiền bối Mạc nên khai thật. “Hôm qua, mấy vị ấy đã đi tới Hoặc Uyên.”
"Sao lại có thể ..." không từ mà biệt. Từ Nham tức giận đến mức cắn chặt môi.
Nhìn thấy sắc mặt tái nhợt của y, Tiết Linh Sương nhớ tới những gì Ý Huyền đã dặn trước khi rời đi, từ trong tay lấy ra chiếc bình sứ nhỏ, "Đây là thứ tiền bối Mạc đưa cho con, còn dặn khi nào ngài khó chịu sẽ đưa cho ngài.”
Cô còn chưa mở ra, không biết bên trong là thứ gì, còn tưởng là thuốc hay gì đó, nhưng Từ Nham không thể rõ ràng hơn. Hoài Tố đã chuẩn bị hết thảy. Cứ nhất định không muốn dẫn Sư bá theo cùng hay sao? Sư thúc Hoài Tố nói đúng, Hoài Tố đúng là ranh con hư hỏng.
Từ Nham điều chỉnh lại hơi thở đưa tay ra. "Đưa cho ta."
Y sự muốn đập vỡ thứ này vì tức giận nhưng đành phải uống máu Hoài Tố đi tìm tên thủ phạm nhãi ranh.
“Hắn còn nói gì với ngươi nữa không?”
Tiết Linh Sương lắc đầu: "Không có gì, tiền bối Mạc chỉ dặn con chăm sóc chưởng giáo thật tốt, sau đó rời đi ngay. Nhưng..."
"Nhưng cái gì?"
"Nhưng ..." Tiết Linh Sương không biết phải xưng hô với Hoài Tố như thế nào cho phải, đối với người ở tuổi của nàng, bà ta giống như một truyền thuyết quá đỗi xa xôi.
Cô suy nghĩ một chút rồi nói: "Chính là chưởng giáo Tạ, người đã lặng lẽ đến sau khi tiền bối Mạc rời đi, vã cũng không cho con theo vào. Vào trong chốc lát rồi rời đi ngay.” Nghĩ sao cũng cảm thấy mờ ám.
Đương nhiên, Tiết Linh Sương không dám nói câu sau vì dù sao cũng là sư phụ của Từ Nham.
Y sửng sốt một chút sau đó lựa chọn không Hoài Tố ý tới, "Ta hiểu, đa tạ!" Tiên tôn không có thời gian Hoài Tố ý đến việc này.
"Ta cũng đi, ngươi có thể tự mình rời đi. Trong tủ thuốc có vài gốc linh dược, nếu thích thì có thể lấy.”
Tiết Linh Sương còn chưa kịp nói gì thì y đã biến mất chỉ trong nháy mắt.
“Hả?” Tiểu cô nương chớp chớp mắt và sững người tại chỗ. Đối với Hoài Tố nghị của chưởng giáo, Tiết Linh Sương không phải không có ham muốn nên tự nhiên sẽ nảy sinh ham muốn. Miễn là đừng quá tham lam, lấy một gốc là được.
Từ Nham gấp gáp lên đường, đến ngày thứ ba đã đến Hoặc Uyên. Phần lớn mọi người chỉ đứng phía ngoài, vào sâu thêm một chút thì y đụng phải nhóm Hoài Tố buộc phải rút lui.
"A Ngưng? Sao con lại ở đây?"
Ma khí tăng vọt bên trong khiến Từ Nham vốn luôn bình tĩnh trở nên kích động, không thèm nói chuyện, chỉ hỏi Ý Huyền có ở đó không.
"Hắn và Sư bá Tạ đang ở trong đó, không biết có chuyện gì."
Bà chưa kịp nói xong, Từ Nham đã Cô vào.
Tim y còn đập nhanh hơn sơ với lúc hôn nhau với sư đệ, như thể nó sắp nhảy ra khỏi lồng ngực. Y thầm nghĩ, ranh con hư hỏng, Hoài Tố không thể chết.
Khi Sư bá đến thì Ý Huyền không chống nổi nữa. Trường bào đẫm máu, của hắn hay của Cô cũng khó lòng phân biệt. Hắn thấy y, con ngươi co rút, trong lòng nhẹ nhõm.