Sau khi ma tôn mất trí nhớ

Chương 4 Ma tôn giả nai

Tần mặc nhận ra giọng điệu của mình không ổn nhanh chóng điều chỉnh, "Sư huynh, vị bằng hữu này đệ gặp qua chưa?”

Liễu Ngưng lắc đầu.

Y luôn là kiểu người ôn hòa nhưng điều này không có nghĩa là dễ làm thân với người khác, nhận một người làm bằng hữu có thể thấy hắn ta hợp ý Liễu Ngưng đến cỡ nào.

Trái tim của Ma tôn như bị tắc nghẽn như thể có thứ gì đó thuộc về mình bị chia sẻ mà không hề hay biết.

“Chỉ là bằng hữu từng gặp qua một lần mà thôi.” Tiên tôn có vẻ không thích nói thêm về chuyện này.

Nếu chỉ đơn giản như vậy thì đã không truyền đến tai sư thúc Hoài Tố. Mà đã nhắc qua thì chứng tỏ vẫn còn nhớ. Mới gặp có một lần mà ấn tượng tới tận bây giờ…

Tần Mặc suy tư…

“Dù gì thì sư thúc Hoài Tố đã thấy ngươi, nếu ngươi không ngại thì cứ mượn thân phận tán tu để gặp người khác, còn hơn là thấp thỏm lo bị bại lộ thân phận.” Liễu Ngưng dừng lại, sau đó nói thêm, “Chỉ lo gương mặt của ngươi quá mức nổi tiếng trong môn ai ai cũng biết. Ngươi chịu thiệt thòi một chút đeo mặt nạ vào đi.”

Thủ thuật che mắt có thể lừa được các đệ tử khác lại khó lòng qua mặt sư thúc Hòai Tố. Nếu đã quyết định muốn gạt thì nhất định phải tìm cái cớ thích hợp, cho nên đeo mặt nạ vào, một lần vất vả suốt đời nhàn nhã.

Thật trùng hợp, người đó cũng luôn đeo mặt nạ.

Y suy nghĩ thấu đáo đến mức Tần Mặc không có lý do gì để từ chối, nhưng hắn vẫn canh cánh trong lòng vị tán tu này, "Chúng ta làm như vậy sư huynh không sợ vị bằng hữu kia không vui hay sao?”

“Không sao.” Liễu Ngưng trả lời mà chẳng cần suy nghĩ.

Y chắc chắn như thế lần nữa làm hắn nghẹn ngào, ngữ điệu khó lường, “Huynh hiểu rõ hắn lắm à?”

Giọng điệu có phần quen thuộc.

Liễu Ngưng không quan tâm, lắc đầu trả lời: "Không tới mức hiểu rõ, chỉ là lúc chia tay hắn có nói qua chúng ta không có cơ hội gặp lại.”

Sau khi bàn bạc chuyện mượn thân phận, cuối cùng Liễu Ngưng cũng có cơ hội hỏi hắn về dự định sắp tới. Tần Mặc suy nghĩ một hồi rồi quyết định lật lại sự kiện thí sư phản đạo vào năm ấy.

Hắn thừa nhận ngay từ đầu đã không thích Tạ Bằng Lan.

Tần Mặc vừa nói xong kế hoạch của mình thì hệ thống im lặng mấy bữa nay bỗng nhiên thông báo một tin chấn động.

[Tạ Bằng Lan vẫn chưa chết.]

Tạ Bằng Lan chưa chết?

Ánh mắt Tần Mặc chợt trầm xuống.

Hệ thống nhận ra đây là cơ hội tốt để thuyết phục hắn nên nỗ lực thuyết phục: [Thí sư chẳng qua là một chuyện nằm trong kế hoạch của lão ta mà thôi. Anh cũng biết Tạ Bằng Lan là một tên điên, nếu lão ta mà biết anh tự dưng chạy tới Chẩm Lưu Phong thì không biết chừng sẽ gây ra chuyện gì nữa.]

Theo một cách nào đó, Tạ Bằng Lan và hệ thống có cùng mục đích, bọn họ đều muốn Tần Mặc trở thành ma đầu.

[Để khỏi xảy ra chuyện gì bất trắc, chúng ta mau trở về ma cung đi.]

Ồ, xém chút nữa bị tâm ma xảo quyệt này lừa.

Tần Mặc chế nhạo.

Muốn hắn đi? Mơ đẹp đấy!

Nghe tới đây Tần Mặc nhớ ra sự tồn tại của bội kiếm.

Đệ tử của Thượng Thanh Môn khi bước vào tuổi hai mươi sẽ đi đến kiếm trủng để tìm kiếm thanh kiếm định mệnh. Sau khi hắn cầm lấy thanh kiếm và so với Tễ Tuyết thì thấy nó dài hơn một đoạn, bởi vậy mới thốt lên “Dài quá!”. Nào ngờ trở thành nó trở thành tên của cây kiếm luôn.

Ký ức của Tần Mạc dừng lại ở đây.

“Thái Trường đâu rồi?” Tần Mặc hỏi.

Theo như lời sư huynh thì hắn đã dọn đồ sạch sẽ, giường đệm đang dùng cũng là do sư huynh mang qua. Nhưng dù sao đó cũng là tiên kiếm thượng phẩm, chắc không bị mất đâu nhỉ?

"Còn Khước Hàn? Tại sao huynh nói nó là ma đao?”

Kỳ thực đây là câu hỏi thừ, sát khí trên thân đao nặng nề tới vậy mà. Điều mà Tần Mặc muốn biết là nó từ đâu đến.

Liễu Ngưng không giải thích thêm nữa, thay vào đó tiện tay lập thêm một kết giới bên ngoài trúc xá, "Ngươi triệu Khước Hàn đến đây.”

Tần Mặc do dự một chút, sau đó triệu hồi thử, may mà ma đao khá ngoan ngoãn xuất hiện trên tay chủ nhân ngay sau đó.

Khước Hàn phóng ra linh lực không còn nồng đậm như lần trước, do cách nhau quá gần cho nên Ma tôn mới cảm nhận được nó quá lạnh lẽo.

“Ngươi cảm thấy Khước Hàn linh lực của Khước Hàn rất quen thuộc.” Y hỏi.

Tần Mặc nhìn y, sau đó nhìn Khước Hàn đang nắm trong tay, suy nghĩ một chút nói: "Rất giống với âm sát chi khí ở Hoặc Uyên.”

“Chính xác.”

Hoặc Uyên đã tồn tại ít nhất là vài vạn năm.

Nơi đó trước kia là chiến trường chôn vùi vô số xác chết. n oán không tiêu tan, về sau trở thành nơi vứt xác của Ma tộc. Tích lũy vài vạn năm hình thành vùng đất cực âm, người bình thường khó mà tới gần được. Mà Khước Hàn được luyện ra ở đây.

Thùng, thùng, thùng…

m thanh nặng nề phát ra từ đâu đó, khi cả hai im lặng, tiếng vang càng rõ ràng hơn.

Sau khi Liễu Ngưng bị mù thì thính giác ngày càng nhạy bén, chỉ trong nháy mắt đã phát hiện ra nguồn âm thanh, trong lòng bồn chồn.

[Trong tủ.] Hệ thống nhắc nhở.

Có lẽ nó đã nhận ra không thể đối chọi với ký chủ nên lựa chọn thái độ nhẹ nhàng hơn.

Ầm một tiếng, đồ vật trong tủ lao ra ngoài bị hắn chặn lại giữa chừng và nắm chặt trong tay.

Liễu Ngưng: "..."

Tần Mặc: "..."

Nếu không nhầm thì nó là… Thái Trường. Tần Mặc chậm rãi quay đầu và thấy sư huynh nhà mình đỏ từ cổ đến mang tai.

Nếu mặt đất có khe nứt chắc hẳn y đã chui vào.

Tần Mặc tay đao tay kiếm đứng ngây người, cũng không biết phải nói thế nào để giảm bớt bầu không khí ngượng ngùng.

Đúng lúc này, Khước Hàn và Thái Trường cùng phát ra âm thanh ong ong, giương cung bạt kiếm không ai nhường ai. Dù sao Khước Hàn cũng là ma dao, nhanh chóng chiếm được thượng phong. Thái Trường bị áp chế quá lâu đến bây giờ mới nhận ra chủ nhân đã có cục cưng mới, nên dứt khoát giãy ra bay vào lòng ngực Liễu ngưng tỏ vẻ cầu người an ủi.

Khá lắm, còn biết làm nũng.

Tần Mặc thu đao nhếch mép cười, sau đó nhanh chóng xoay người bước nhanh ra cửa, "Đệ còn phải đi."

Sư huynh tuy hiền lành nhưng cứ đứng lì ở đây chọc cho người ta thẹn quá hóa giận sợ là không tốt lắm.

Cửa đã đóng, bước chân của hắn xa dần, gương mặt Liễu Ngưng vẫn nóng bừng, nắm chặt kiếm, chậm rãi cúi đầu xuống.

Hoài Tố là người thổi gió số một, chỉ trong một ngày, cả Thượng Thanh Môn đều biết Chưởng giáo ưa thanh tịnh có bằng hữu ghé chơi.

"Nghe nói là tán tu đến từ Huyễn Thiên Tuyết Vực.”

"Huyễn Thiên Tuyết Vực? Nơi mà yêu thú cũng không muốn ở lại có người ở đó?”

“Sao lại không? Chẳng qua tu vi của ngươi không đủ.”

“Nghe nói trước đây tiền bối Mạc từng cứu mạng chưởng giáo, cho nên tu vi không thể thấp.”

“Nghe đồn…”

Nhờ sự phù hộ của sư thúc Hoài Tố, tuy Tần Mặc chưa từng lộ diện song câu chuyện về vị bằng hữu đã lan truyền khắp môn phái.

Những lời vừa rồi còn khá bình thường, một số nữ đệ tử lén lút tám chuyện với nhau còn suy diễn sâu xa hơn thế nhiều. Từ chuyện xưa nay Chẩm Lưu Phong không lưu người ở lại, đây là luật bất thành văn, đến chuyện chưởng giáo và vị bằng hữu này có thể rất thân thiết.

May mà Tần Mặc không nghe thấy những lời này, nếu không sẽ lại hóa thành biển dấm sóng gió cuồn cuộn.

Vào ngày diễn ra đại lễ thí luyện, Ma tôn cũng đi theo.

Liễu Ngưng không định để sư đệ đi theo, nhưng y không thể từ chối được lời mời nồng nhiệt của sư thúc Hoài Tố, cộng thêm sự nũng nịu cầu xin của Tần Mặc, cuối cùng là thành ra như vậy.

Vào ngày đại lễ, hầu như tất cả mọi người đều tập trung ở chủ phong, đám đông hết sức náo nhiệt.

Tần Mặc đeo mặt nạ hồ ly đứng bên cạnh Liễu Ngưng, nghe sư thúc Hoài Tố thở dài hoài niệm: "Lần cuối cùng chúng ta mở rộng sơn môn hình như đã cách đây 130 năm, thật sự là quá lâu rồi chưa thấy bầu không khí rộn rã như vậy.”

“Lâu hồi nào mà lâu, chẳng phải tháng trước Ma tôn mới làm ầm ĩ hay sao?"

Tần Mặc vinh dự được xướng tên không khỏi quay qua tìm kiếm nguồn âm thanh. Hắn phát hiện ra người kia đúng là sư bá Từ Nham, quản Liệt Dương phong.

Cái nết khó ở này quả nhiên không hề thay đổi.

Hoài Tố trừng mắt nhìn sư huynh vốn dĩ muốn nhắc nhở ông ta nên cẩn trọng một chút. Nào ngờ Từ Nham chẳng những không kiềm chế mà còn cao giọng, "Sao, ta nói gì sai? Hay là muội vẫn muốn che chở cho cái thứ lòng lang dạ sói?”

"Huynh…” Huynh muốn cãi nhau với ta phải không?

"Bất kể là thế nào đi nữa thì so ra ta cũng mạnh hơn thằng nhãi lấy oán báo ơn Tần Mặc.”

“Sư bá Từ…” Liễu Ngưng ngắt lời ông, “Buổi lễ sắp bắt đầu.”

Từ Nham rốt cuộc không nói nữa.

Hắn móc lỗ tai ra vẻ không để ý, làm như người bị sư bá mắng không phải là mình.

Nói là đại lễ, nhưng thật ra là đại hội tạo điều kiện cho mỗi phong đến tuyển chọn đệ tử yêu thích. Chẳng qua Thượng Thanh môn hiếm khi có đại sự cho nên càng thêm long trọng.

Sau khi các đệ tử mới tới ra mắt Chưởng giáo và chủ phong, các sư huynh sư tỷ sẽ biểu diễn mấy trận tỉ thí trên võ đài. Trong khi mấy vị đứng trên đài cao thay phiên nhau nói vài lời động viên tinh thần, đệ tử mới đến hai mắt sáng trưng, trong lòng khấp khởi mơ ước, thì Tần Mặc lại ngáp ngắn ngáp dài.

Nếu không có sư huynh thì hắn cũng lười đến đây.

Bài diễn văn dài dòng của Hoài Tố cuối cùng cũng kết thúc.

Liễu Ngưng súc tích chỉ nói một câu: "Nỗ lực hết sức!”

Dứt lời, y lấy lệnh bài của chưởng môn làm môi giới mở ra bí cảnh tổ sư lưu lại.Các tân đệ tử nối đuôi nhau bước vào bí cảnh khi cửa vừa mở ra, ai nấy đều hừng hực ý chí.

Trong không khí vui vẻ, Tần Mặc che miệng ngáp một cái, ánh mắt đột nhiên trở nên sắc bén.

Tại sao lại có ma khí trong bí cảnh.

Theo Baidu thì câu trên xuất phát từ bài thơ dưới đây.

南山乔木大又高,树下不可歇阴凉。

汉江之上有游女, 想去追求不可能。

汉江滔滔宽又广,想要渡过不可能。

江水悠悠长又长, 乘筏渡过不可能。

柴草丛丛错杂生,用刀割取那荆条。

姑娘就要出嫁了, 赶快喂饱她的马。

汉江滔滔宽又广,想要渡过不可能。

江水悠悠长又长, 乘筏渡过不可能。

柴草丛丛错杂生,用刀割取那蒌蒿。

姑娘就要出嫁了, 赶快喂饱小马驹。

汉江滔滔宽又广,想要渡过不可能。

江水悠悠长又长, 乘筏渡过不可能。

Ý nôm na là bày tỏ nỗi lòng của chàng trai yêu một cô gái đẹp nhưng không thể tiến tới với nàng.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất