Sau Khi Mất Nước Ta Gả Cho Kẻ Chân Đất

Chương 150: Chương 150


“Vậy Lý Vụ đâu?!”
Sau khi biết được sự tình xảy ra ở Từ Châu qua lời Nhị Hổ của Bình Sơn trại thế là Thẩm Châu Hi buột miệng thốt ra câu này.
“Nếu ta là hắn, cuốn được nhiều tiền như thế thì hẳn sẽ ở Di Hồng Viện cơm ngon rượu say.” Nhị Hổ nhún vai nói.
Lý Thước lạnh lùng chế nhạo: “Ngươi mà là hắn thì còn chưa ra khỏi Từ Châu đã bị giết chết rồi.”
“Hắn quả là có vài phần bản lĩnh.” Nhị Hổ tán thành lời Lý Thước nói, đầu gật gật và chuyển câu chuyện, “Nhưng cái đó chẳng liên quan gì tới chúng ta, dù hắn có bản lĩnh thì cũng chẳng có mặt ở đây.”
“Ngươi muốn làm gì?” Lý Thước hỏi.
“Mang các ngươi về Bình Sơn trại.” Nhị Hổ nói, “Để cha xem thành quả xuống núi của ba anh em chúng ta.

Các ngươi yên tâm, tạm thời chúng ta sẽ không làm gì các ngươi —— đó là nếu các ngươi chịu an phận.”
Một tên tiểu lâu la từ ngoài quan dịch đi vào nói: “Đại thiếu gia, nhị thiếu gia, tam thiếu gia ——” hắn một hơi gọi cả ba người mới nói, “Xe ngựa đã chuẩn bị xong.”
“Rất tốt ——” Đại Hổ buông chén đũa, cười to hai tiếng nói, “Mang khách của chúng ta đi, về nhà thôi!”
Dưới vô số mũi tên nhắm vào, Thẩm Châu Hi và hai đứa em bị đưa lên một cái xe ngựa đã chuẩn bị sẵn.

Sơn tặc đương nhiên không biết ôn nhu là gì, không đợi bọn họ ngồi ổn xe ngựa đã vội chạy như điên về phía trước.

Thẩm Châu Hi suýt thì ngã may có Lý Thước đỡ một phen mới có thể ngồi ổn trên ghế.
Nàng nhẹ nhàng đẩy hé cửa sổ thì thấy bốn tên sơn tặc vừa cưỡi ngựa vừa giương cung, khuôn mặt hung thần ác sát đang chạy bên ngoài.
“……”
Nàng yên lặng đóng cửa xe lại.
Qua chừng một nén nhang thì xe ngựa đi tới một con đường vòng gập ghềnh hướng về phía trước.

Thẩm Châu Hi bị xóc đến muốn nôn nhưng lại không màng khó chịu hỏi Lý Thước ở bên cạnh: “Đệ có khỏe không? Có muốn lót cái gối mềm không?”
“Đệ không sao đâu tẩu tử.” Lý Thước nói.
Thẩm Châu Hi vẫn nhét cái gối mềm của mình cho hắn nói: “Đệ bị thương, vạn nhất đụng phải miệng vết thương thì không tốt đâu.”
“Đa tạ tẩu tử.” Lý Thước hơi cong khóe miệng cười cười.

Ngoài cửa sổ có tiếng vó ngựa lẹp xẹp không ngừng, cùng với tiếng đối thoại.
“Tiểu đệ, vết thương của ngươi không sao chứ? Có cần ngồi chung xe ngựa không?” Nhị Hổ không có ý tốt hỏi.
“Nhị ca vẫn nên nhìn đường cho kỹ đi, để tránh cho không cẩn thận ngã ngựa chết.” Tiểu Hổ nói.
“Nếu không có tiểu nhân ngáng chân thì sao ta có thể không cẩn thận ngã ngựa chứ?”
“Kẻ xui xẻo thì uống nước lạnh cũng bị sặc chết, nhị ca có thể sống bao lâu phải xem vận khí thế nào.”
“Sắp tới sơn trại rồi, hai người các ngươi quản cái miệng mình cho kỹ, đừng để cha nghe thấy cái gì mà chết hay không ——” Đại Hổ mắng.
Nhị Hổ cười hì hì nói: “Nơi này chỉ có mấy người chúng ta, chỉ cần đại ca không trộm cáo trạng sau lưng như lần trước thì có ai biết chúng ta nói gì khi ở dưới chân núi đâu?”
“Nhị đệ đúng là oan uổng cho đại ca, lần trước là bất đắc dĩ.

Thân là con cái, sao ta có thể nói dối cha chứ? Hơn nữa —— nơi này không chỉ có mấy chúng ta.”
“Đúng vậy, tuy nói lúc ấy mật báo thì chỉ có đại ca là được nhiều chỗ tốt nhất, gián tiếp cũng nhận được không ít lợi lộc —— nhưng nơi này quả thật không phải chỉ có vài người chúng ta.”
“Tiểu Hổ, ngươi nói lời này……”
Nghe lời tranh cãi bằng mặt không bằng lòng của ba kẻ bên ngoài khiến thời gian trôi qua thật nhanh.

Trong lúc bất giác xe ngựa dần chậm lại, cuồi cùng sau một tiếng “hu” thì cả chiếc xe ngừng lại bên đường.
“Xuống hết đi.”
Cửa xe bị mở từ ngoài, Đại Hổ là người đầu tiên xuống ngựa.
Một cái cửa lớn điển hình của một sơn trại xuất hiện trước mặt bọn họ.
Trên cửa trại có bóng người tuần tra canh gác, mũi tên lạnh băng lắp trên cung tên chỉ chờ bắn ra.

Từng cọc gỗ tước nhọn cắm sâu xuống mặt đất, trên vài cái cọc có treo một hai cái đầu lâu đã khô.

Đầu nhọn dính máu lòi ra từ đầu lâu, tất cả đều lộ ra hơi thở máu me kinh dị.
Thẩm Châu Hi chưa từng gặp tình huống nào thế này nhưng trước mắt nàng cũng không có thời gian mà kinh hoảng bởi vì: Lý Thước bị thương, Lý Côn không có chủ kiến, nàng không thể không gánh trách nhiệm, cố nén sợ hãi, ra vẻ trấn định mà đỡ Lý Thước xuống xe ngựa.
Nhị Hổ thấy nàng đỡ Lý Thước thì cười hì hì nhìn về phía Tiểu Hổ đang xuống ngựa: “Tiểu đệ, ngươi cũng bị thương không nhẹ, có muốn ca ca đỡ ngươi không?”

Động tác xuống ngựa của Tiểu Hồ quả thực cố hết sức, nhưng nàng ta chỉ cười tủm tỉm nói: “Nhị ca vẫn nên tự nhìn đường thì hơn, ta sợ mình vô ý ngã đè chết ngươi.”
“Với vóc dáng của tiểu đệ thì chỉ sợ không được, ít nhất cũng phải cỡ vị huynh đài này thì may ra ——” Nhị Hổ nhìn Lý Côn đi bên cạnh Tiểu Hổ nói, “Tiểu đệ đi cạnh vị huynh đài này càng thêm giống nữ lang nép vào người khác……”
“Vóc người ta nhỏ nhưng còn không xinh đẹp như hoa được như nhị ca.” Tiểu Hổ không chút hoang mang nói, “Theo tướng mạo này của nhị ca thì chỉ cần thay quần áo của nữ là thành hoa khôi ngay.”
Cũng là móc mỉa kẻ khác nhưng định lực của Nhị Hổ không bằng Tiểu Hổ.

Hắn bang một tiếng khép quạt xếp lại, sắc mặt khó coi quát: “Ngươi mắng ai bất nam bất nữ hả?!”
“Ta mắng ngươi bất nam bất nữ khi nào?” Tiểu Hổ kinh ngạc nói, “Đại ca mau tới phân xử, nhị ca lại bắt nạt ta!”
“Các ngươi đừng cãi nữa, lát tới trước mặt cha các ngươi muốn cha ngột ngạt sao? Làm con cái phải coi chữ hiếu hàng đầu……” Đại Hổ vẻ mặt dữ tợn, chợt nhìn thì thấy hung ác nhưng điệu bộ thì hòa khí giả vờ giảng hòa.

Thoạt nhìn hắn giống cái bánh trôi vừng đen, rất biết làm bộ làm tịch.
Ba anh em nhà này —— một người trong đó giới tính còn nghi vấn, nhưng lúc cả ba ở chung đúng là khác hẳn với ba anh em Lý Vụ.
Thẩm Châu Hi quen nhìn ba anh em Lý Vụ hòa thuận, lúc này nhìn ba kẻ này lại như nhìn một thế giới khác.
Đoàn người đi vào cửa lớn của sơn trại, lập tức có tiểu lâu la chạy chậm đến đón.
“Đại thiếu gia, ba kẻ này phải sắp xếp thế nào?”
“Đông, Nam, Tây, mỗi chỗ nhốt một kẻ.” Đại Hổ nhìn về phía Thẩm Châu Hi, “Ngươi là nữ lang nên ưu tiên cho ngươi chọn chỗ ở.”
“Ta muốn ở cùng hai đứa em ta.” Thẩm Châu Hi nói.
“Khó mà làm được.” Nhị Hổ lập tức nói, “Nương tử mà sợ hãi thì ta có thể cùng ngươi qua đêm……”
Nhị Hổ còn chưa kịp cười xong đã bị một cái tát vang dội giáng xuống.

Chẳng những hắn ngây người mà những kẻ xung quanh cũng ngây ngẩn hết cả ra.

Ngay cả đương sự là Thẩm Châu Hi cũng nhất thời không kịp phản ứng lại.
“Không được! Đại ca nói kẻ cùng heo heo qua đêm chỉ có thể là nữ nhân cùng hoạn quan!” Kẻ vẫn không có phản ứng gì là Lý Côn giống như bị chạm nọc, trực tiếp tiến vào bộ dạng chiến đấu, mắt trừng to, đằng đằng sát khí nói, “Ngươi, hiện tại không được! Thiến rồi lại đến! Bằng không ta đánh chết ngươi!”
Người khác nói đánh chết khả năng chỉ khoa trương nhưng Lý Côn nói đánh chết thì không thể đùa được.

Hiển nhiên tam hổ không biết đạo lý này cho nên Nhị Hổ mới dám yên tâm lớn mật đứng cạnh cái tên Lý Côn sức mạnh kinh người này mà nói bậy sau đó bị giáng một đòn hiểm không hề nể tình.

Hắn bị tát một cái thì lảo đảo ngơ ngác nhìn Lý Côn, một dòng máu chảy từ mũi hắn xuống, gương mặt cũng sưng lên bằng tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy.
“Cái này làm sao bây giờ,” Tiểu Hổ mang vẻ mặt lo lắng, “Sợ là trong thời gian ngắn nhị ca không làm hoa khôi được đâu.”
“Ngốc ra đó làm gì?! Giết hắn! Giết hắn cho ta!”
Đại Hổ đè lại Nhị Hổ lúc này đã tức phát rồ sau đó phất phất tay với đám lâu la bên cạnh: “Thất thần làm gì? Mang người đi, Đông, Nam, Tây, mỗi chỗ nhốt một kẻ, canh kỹ cho ta ——” Sắc mặt Đại Hổ vừa chuyển đã trầm giọng nói, “Nếu để người chạy ta hái đầu các ngươi xuống nhắm rượu!”
Đám tiểu lâu la nơm nớp lo sợ đáp lời.
Mắt thấy ba người sắp bị tách ra thế là Lý Côn siết chặt nắm tay, một bước xông tới chắn trước mặt Thẩm Châu Hi và Lý Thước rồi gầm lên giận dữ: “Không cho tách chúng ta ra!”
Có vết xe đổ lúc trước nên không tên tiểu lâu la nào dám mạo muội tiến lên lôi kéo người.

Lý Côn thân cao chín thước, eo thô vai tròn, vừa giận dữ thì cơ bắp cả người đã gồ lên càng thêm dữ tợn.

Trong lúc nhất thời đến Đại Hổ cũng lộ ra thần sức chần chờ thận trọng.
Lúc mấy người còn đang giằng co thì Tiểu Hổ đã mở miệng nói: “Đều mang đến phía nam đi, mỗi người một phòng trong cùng một sân.”
Đám lâu la đứng bất động.
Đại Hổ nghĩ nghĩ rồi nói: “Làm thế đi.”
Đám lâu la lúc này mới như được lệnh mà lập tức hành động.
Có thể được nhốt chung với nhau là Thẩm Châu Hi đã thấy thỏa mãn, nếu lại yêu cầu cái khác thì quá không thực tế.

Lý Thước hẳn cũng nghĩ như vậy, sau khi được như ý bọn họ thành thật để đám lâu la kia xô đẩy.
Thổ phỉ luôn luôn thô bạo, đối nam nhân lại đặc biệt thô bạo, Lý Thước bị đẩy nên dưới chân lảo đảo.

Thẩm Châu Hi giống con gà mái nhỏ, không hề suy nghĩ đã dang hai tay che trở hắn, và lạnh lùng sắc bén nói với hai tên lâu la thô lỗ kia: “Đừng đẩy hắn!”
Uy nghiêm của kẻ thượng vị bỗng lóe qua đôi mắt đen nhánh của nàng khiến hai tên tiểu lâu la không hề phòng bị mà ngây ra sững sờ.
“Tiểu nương tử tức cái gì? Đại nam tử khỏe mạnh lắm, đẩy hai cái cũng không mất miếng thịt nào, tiểu đệ của chúng ta lưng cũng nứt rồi mà còn chưa nói gì đó —— đúng không, tiểu đệ?” Nhị Hổ đúng là mau quên, hắn che lại cái mặt sưng như heo mà mơ hồ nói.
“Nhị ca không muốn bên mặt kia cũng sưng nốt thì quản cái miệng của mình cho kỹ.” Tiểu Hổ không muốn người khác nói tới vết thương sau lưng mình nên lạnh mặt nói.
“Đệ không sao đâu tẩu tử.” Lý Thước thấp giọng nói.
Thẩm Châu Hi vẫn chắn trước người hắn, cảnh giác nhìn đám lâu la xung quanh.


Có nàng như hổ rình mồi nên không ai dám tiến lên xô đẩy Lý Thước —— Lý Côn cũng ở bên cạnh nên càng không ai dám làm gì quá đáng.
Ba người cuối cùng bị giam trong ba căn phòng cùng trong một sân.

Làm kẻ đi bắt cóc nhưng đám Đại Hổ cũng coi như khách khí, không trói bọn họ lại mà chỉ sắp xếp thêm một đội lâu la trông coi trước cửa phòng Lý Côn và Lý Thước.

Tuy chỗ Thẩm Châu Hi phòng bị yếu nhưng trước sau có ba tên trông coi —— cũng đủ làm nàng có chạy đằng trời.
Tam hổ giam lỏng bọn họ rồi là không thấy bóng dáng đâu nữa.

Thẩm Châu Hi chỉ có thể ngồi xổm góc tường nghe lén đám lâu la trong sân nói chuyện.
“…… Tranh hai ba năm, đêm nay hẳn sẽ có quyết định.”
“Ngươi cảm thấy người thắng là đại thiếu gia hay nhị thiếu gia?”
“Ai biết được? Đương gia thiên vị con trưởng của vợ cả nhưng nhị thiếu gia lại là con của đại phu nhân hiện tại, vậy cũng chẳng ai nói chắc được.

Dù sao cũng không phải là tam thiếu gia.” Một người nói, “Mẹ của tam thiếu gia sớm chết, hắn lại gầy yếu, không được đương gia thích, không có khả năng thắng.”
“Cái này mà còn phải nói hả? Mọi người đều chờ xem là đại thiếu gia hay nhị thiếu gia thắng đó! Mặc kệ là ai thì ta cảm thấy những ngày tiếp theo cũng chúng ta cũng sẽ không quá tốt……”
“Đúng vậy……” Giọng mấy kẻ đó càng nhỏ hơn, gần như là tiếng muỗi vo ve, “Đại thiếu gia tàn nhẫn độc ác, nhị thiếu gia chỉ thích dùng người quen biết, ai lên đài chúng ta đều không có quả ngọt mà ăn.”
Đề tài trầm trọng mẫn cảm này đến đây thì ngừng, một lúc sau bên ngoài chỉ có an tĩnh.

Trăng rằm treo cao trên bầu trời, Thẩm Châu Hi ngồi xổm lâu nên chân đã tê rần.

Nàng lại đổi tư thế, bóng dáng cuộn tròn trên mặt đất.
Sau một tiếng thở dài, mấy kẻ bên ngoài thay đổi đề tài: “Đại thiếu gia mang ba kẻ này về nhưng lại chẳng làm gì, không biết định thế nào.”
Đề tài chuyển đến trên người mình nên Thẩm Châu Hi vội vàng dựng lỗ tai lên.
“Đương nhiên là cầm đi đổi tiền!” Một người khác không chút do dự nói, “Từ Châu tri phủ dùng vạn lượng hoàng kim treo giải thưởng cho cái đầu của bọn họ —— giao người sống mới càng quý! Đó chính là vạn lượng hoàng kim đó! Đời này ta chưa từng gặp nhiều vàng như thế!”
“Người trên ngọn núi này cũng chưa ai thấy đâu.” Một tên sơn phỉ nói thầm, “Chẳng trách đại thiếu gia dặn dò chúng ta phải trông kỹ bọn họ, hóa ra là vì bọn họ giá trị vạn lượng vàng……”
Phương đông bỗng nhiên truyền đến tiếng người ồn ào đánh gãy đối thoại của hai kẻ kia.
Thẩm Châu Hi theo bản năng nhìn về phía tiếng động, tường viện cao cao ngăn cản ánh mắt của nàng, nhưng không ngăn được tiếng kẻ bên ngoài viện truyền tới.
“Thiếu đương gia đã được chọn!”


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất