Sau Khi Mối Tình Đầu Của Anh Ấy Trở Về, Tôi Ly hôn

Chương 12

Chương 12
Năm năm bên cạnh Hách Cảnh Thâm, tôi cũng không phải tay trắng.
Những kinh nghiệm kinh doanh học được từ anh giúp tôi và Hạ Hà gây dựng được một thế giới nhỏ của riêng mình ở Cảng Thành.
Tuy không lớn như quy mô của Hách Cảnh Thâm, nhưng ít ra từ nay về sau không còn phải lo chuyện cơm áo.
Thích gì là có thể mua, sống đúng theo cách mà mình muốn.
Nhưng đúng lúc mọi thứ đang khởi sắc, một khoản đầu tư khổng lồ bất ngờ rót vào công ty của tôi.
Tôi buộc phải gặp nhà đầu tư này, và bất ngờ thấy anh ta đang đeo một chiếc nhẫn vô cùng quen thuộc.
Chiếc nhẫn được làm thô sơ, hoàn toàn không hợp với bộ đồ cao cấp mà anh ta đang mặc.
Tôi ngây người nhìn người đàn ông trước mặt:
“Hách tiên sinh…”
Trong phòng họp chỉ có hai chúng tôi.
Anh nhìn tôi, trong mắt ánh lên một cảm xúc tôi không sao hiểu được.
Chỉ một giây sau, tôi bị anh ôm chặt vào lòng, nụ hôn nóng bỏng rơi xuống môi tôi, như thể những kìm nén suốt bao năm qua bùng nổ trong khoảnh khắc ấy.
Tôi không muốn lớp son môi bị lem, cố gắng lắm mới có thể giữ một chút khoảng cách, nhưng vẫn không thoát khỏi vòng tay anh.
Anh ôm tôi thật chặt, giọng khàn khàn:
“Anh sai rồi… quay về đi.”
“Anh đang nói gì vậy?”
Anh đưa ra chiếc nhẫn:
“Chiếc nhẫn này, anh rất thích.
Hách Cảnh Thâm, cũng rất thích Lâm Tiểu Thố.”
Tôi sững sờ —
Đó chính là dòng chữ viết tắt tôi đã khắc trong chiếc nhẫn.
“Đừng đeo nữa, xấu chết đi được.”
Tôi chẳng thèm liếc mắt nhìn.
Nhưng anh lại bật cười:
“Làm gì có, anh thấy đẹp lắm. Anh rất thích.”
“Hách tiên sinh, chúng ta đã ly hôn rồi.”
Anh không đáp, chỉ lặng lẽ lấy ra một bản hợp đồng…
“Hợp đồng chuyển nhượng tài sản?”
Tôi mở to mắt nhìn anh.
Anh gật đầu:
“Em từng nói, chỉ cần anh đưa cho em hai phần ba tài sản, em sẽ quay lại.
Bây giờ, anh đưa cho em… tất cả.”
Tôi cứ tưởng mình nghe nhầm:
“Anh điên rồi à? Vậy chẳng phải tất cả những gì anh phấn đấu cả đời đều đổ sông đổ biển rồi sao?”
Anh nhìn tôi, ánh mắt không rời:
“Làm sao gọi là đổ sông đổ biển được?
Anh đã tìm được em rồi mà.”
Tôi khựng lại khi cầm cây bút trong tay.
Rồi đặt mạnh bút xuống bàn:
“Xin lỗi, Hách tiên sinh, mời anh rút vốn.”
“Tiểu Thố!”
Anh hoảng hốt túm lấy tay tôi:
“Em không phải thích tiền sao? Anh có thể cho em!”
“Không cần nữa, Hách tiên sinh.”
Tôi bình tĩnh đáp:
“Đối với anh, bây giờ em chẳng còn muốn gì nữa.”
“Tiểu Thố!”
Tôi lại nghe thấy giọng anh, vẫn là cái giọng ấm ức quen thuộc.
Quay đầu lại, quả nhiên, mắt anh đã đỏ hoe.
“Đừng như vậy mà, cầm lấy đi… được không? Đừng đối xử với anh như thế…”
Trước đây, tôi thật sự rất hứng thú với một khoản tiền lớn như thế.
Nhưng giờ, khi tôi đã tự kiếm ra tiền, tự nuôi sống bản thân, thì tôi không còn thấy Hách Cảnh Thâm đáng ngưỡng mộ nữa.
Tôi không muốn dùng tình cảm của mình để đổi lấy tiền thêm một lần nào nữa.
“Xin lỗi, Hách tiên sinh.”
Tôi từng chút một gỡ tay anh ra khỏi người tôi.
Sau đó quay lại gọi lớn:
“Hạ Hạ! Tiễn khách!”
Hạ Hà vốn đã nhìn Hách Cảnh Thâm không vừa mắt từ lâu.
Lần này không cần tôi nói hai lần, cô lập tức dẫn toàn bộ đội an ninh ra ngăn giữa tôi và Hách Cảnh Thâm.
Giọng Hách Cảnh Thâm phía sau nghe như đầy tuyệt vọng và đau đớn.
Bước chân tôi chỉ khựng lại một chút, rồi vẫn lạnh lùng bước đi trên đôi giày cao gót.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất