Chương 4
Anh nghiêm mặt, lật từng trang hợp đồng ly hôn, tay hơi run.
“Ly hôn? Ai cho em can đảm đòi chia tay thế này?”
“Cảm ơn anh, Hách tổng, em không chết đói được đâu.”
Anh ngừng một lúc:
“Ly hôn thì được thôi. Nhưng tiền anh đã tiêu cho em trong năm năm qua, em phải hoàn trả đầy đủ.”
Tôi đứng hình.
Làm thế thân suốt năm năm, số tiền tôi tiêu ra cũng không ít.
Thấy tôi chết lặng, Hách Cảnh Thâm nở nụ cười có phần thoải mái hơn:
“Không có tiền trả cũng không sao… chỉ cần em đừng ly hôn là được.”
“Được thôi.”
Anh sững sờ.
Tôi là kiểu người cực kỳ thiếu cảm giác an toàn với tiền bạc.
Dù tài khoản đã lên tới chín con số, nhưng khi Hách Cảnh Thâm không có nhà, tôi vẫn chỉ ăn mì gói với hai quả trứng luộc.
Suốt năm năm, tôi kiếm được vài trăm triệu, nhưng chỉ tiêu mất khoảng hai triệu.
Tôi đưa cho anh thẻ ngân hàng, rồi cúi đầu tháo đôi khuyên tai hai triệu ra — cái tôi từng thắng cược từ Tống Y Y.
“Đôi khuyên tai này là em thắng được trong một ván cược với Tống Y Y, coi như của riêng em.
Em đưa anh, coi như hoàn trả lại số tiền đã tiêu.”
Tôi kéo tay Hách Cảnh Thâm, đặt đôi bông tai vào lòng bàn tay anh.
Ngay khi tôi xoay người định rời đi, anh ném khuyên tai xuống rồi túm chặt lấy tay tôi:
“Đừng đi!
Anh đâu thật sự muốn em trả tiền!”
Người luôn giỏi ăn nói như Hách tổng lúc này lại nghẹn lời.
“Hách Cảnh Thâm, anh đừng cản em…”
Tôi mất kiên nhẫn, định đẩy anh ra, nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt anh thì bất giác im bặt.
Một giọt nước mắt rơi thẳng xuống mu bàn tay tôi.
Tôi ngỡ ngàng mở miệng:
“Anh… đang khóc à?”
“Xin lỗi.”
Anh nhìn tôi, đôi mắt đỏ hoe:
“Đừng đối xử với anh như vậy.”
Tôi chưa từng thấy người đàn ông này rơi lệ.
Nếu bị phóng viên chụp được cảnh này, e là giá cổ phiếu tập đoàn Hách thị cũng phải dao động.
Thế là tôi ngồi xuống, để anh giải thích tất cả mọi chuyện.
Lúc này tôi mới biết, mấy ngày qua anh hoàn toàn không hề ở bệnh viện.
Những tin nhắn bạn tôi gửi đến đều do anh sắp đặt.
Bởi vì anh cho rằng tôi đã sai người đến làm nhục Tống Y Y.
Anh không thể chấp nhận được nếu tôi là người làm ra chuyện đó.
Tôi có thể đuổi một người ra khỏi nhà, nhưng tôi sẽ không bao giờ tàn nhẫn đến mức để một nhóm đàn ông xâm hại một cô gái khác.
Nhưng Hách Cảnh Thâm vẫn đưa Tống Y Y vào bệnh viện và thường xuyên đến thăm cô ta.
Vì anh không muốn tôi bị khởi kiện.
“Việc nói em là người thứ ba… là lúc đó anh quá tức giận, xin lỗi.”
Hách Cảnh Thâm đỏ mắt.
Tôi im lặng một lúc rồi mới lên tiếng:
“Hách Cảnh Thâm, lần này anh thật sự làm tổn thương em.”
Ánh mắt anh thoáng qua một tia đau đớn.
“Nhưng lần này em có thể cho anh một cơ hội.”
Mắt anh lập tức sáng lên.
“Hách Cảnh Thâm, em muốn anh cắt đứt hoàn toàn với Tống Y Y, đưa cô ta rời đi, đi thật xa.”
“Được…”
Anh siết chặt tay tôi như thể vừa vớ được báu vật suýt đánh mất:
“Anh hứa với em.”