Chương 7:
Ba tuần sau, tôi nhận được điện thoại của Đạo diễn Lý, cô ấy chúc mừng tôi đã vượt qua buổi thử vai.
Sau mười năm, tôi trở lại đoàn làm phim.
Mới phát hiện Vi Hủy cũng đã vào đoàn, vai diễn là một nữ phụ không quá nặng ký.
“Hình như là do nhà đầu tư ép vào, thời gian trước còn ép biên kịch sửa kịch bản…” Mấy cô trợ lý bên cạnh thì thầm to nhỏ.
Tôi cũng nhất thời không thể hiểu nổi.
Với năng lực của Quý Hoài, có cần phải nhét nữ phụ vào làm nền không?
Và đối với một tiểu hoa đán mới nổi như Vi Hủy, việc đóng một bộ phim điện ảnh không có vị trí cao như vậy thì có giá trị gì?
Nghĩ đến cuối cùng, chỉ còn một lời giải thích duy nhất: “Oan gia ngõ hẹp.”
Rõ ràng, Vi Hủy cũng rất bất mãn với sự sắp xếp này, thậm chí khi chỉ còn lại chúng tôi trong phòng hóa trang, cô ta còn phải nói bóng nói gió châm chọc tôi vài câu.
“Quý tổng cũng thật tốt bụng, lại còn sắp xếp cho chị vai nữ chính.”
Tôi đi thẳng đến trước mặt cô ta: “Không phải ai cũng như cô, vai diễn cần người khác sắp xếp.”
Vi Hủy cười khẩy mấy tiếng, rõ ràng là không tin.
“Không biết chị đã rót thứ bùa mê gì cho con trai mình, mà nghĩ rằng việc chia rẽ tình cảm của chúng tôi là hữu ích? Nói trắng ra, loại trẻ con này cho chút máy chơi game là sớm đã quên chị rồi…”
Tôi cũng không vui vẻ gì: “Tôi sẽ không can thiệp vào cách hai người dạy dỗ Quý An, nhưng tốt nhất cô cũng đừng quá đáng, Quý An cũng không còn là tuổi không biết gì nữa.”
Vi Hủy vô tội trợn tròn mắt: “Ha! Tôi làm gì nó chứ? Tôi đối xử với nó chưa đủ tốt sao? Nó muốn gì tôi cho đó – ôi, tôi quên mất, đợi đến khi có con của tôi và Quý Hoài, đứa bé của chị chắc cũng bị hư rồi nhỉ.”
Tôi thực sự thấy ồn ào, dứt khoát đi ra ngoài.
Sau đó tôi cũng cố gắng không ở riêng với cô ta, nên bề ngoài vẫn sóng yên biển lặng.
Cho đến hai tuần sau, nhà đầu tư đến thăm đoàn.
Nói là thăm đoàn, nhưng mọi người đều biết Quý tổng đến thăm ai, hôm đó cảnh quay của Vi Hủy đã xong từ sớm, đạo diễn đã cho cô ta về trước.
Hôm đó tôi phải quay một cảnh quan trọng ở sa mạc, đành phải đi đi lại lại dưới cái nắng gay gắt.
Trở về phòng khách sạn, tôi thấy Quý Hoài đang dựa vào bệ cửa sổ ở hành lang, ngậm một điếu thuốc.
– Sau khi chúng tôi có con, anh ấy đã bỏ thuốc lá.
Vì vậy tôi tò mò nhìn anh ấy một cái, rồi định về phòng mình.
“Cố Du,” Quý Hoài bất lực mở lời, “Lần trước lời tôi còn chưa nói hết…”
“Ồ, còn chuyện gì sao?”
Quý Hoài nói tránh: “Quay phim vất vả lắm đúng không? Tôi thấy cô phơi nắng nhiều thế, môi còn nứt nẻ rồi.”
Tôi cảnh giác lùi lại một bước, trong đầu nhanh chóng lướt qua đủ mọi khả năng: “Anh sẽ không phải muốn thay tôi, nâng đỡ Vi Hủy cướp vai này chứ?”
Quý Hoài nhất thời ngạc nhiên: “Tôi nói thế bao giờ?”
“Lời anh nói không phải có ý đó sao?” Tôi lườm anh ta một cách giận dữ: “Anh dám thì tôi sẽ xé rách mặt nạ phanh phui lịch sử tình trường của hai người, tôi đây có đoạn ghi âm lên đời đầy kịch tính của tình nhân bé nhỏ của anh đấy.”
Là do sự khiêu khích của Vi Hủy trong phòng hóa trang trước đây, tôi đã ghi âm lại để phòng bất trắc.
“Với lại, Vi Hủy ở trên tầng thượng, không ở tầng này của chúng ta. Anh ở đây không đợi được cô ta đâu.”