Sau khi Nhiếp Chính Vương trúng độc tình

Chương 88: Bảo vệ thê tử

“Chuyện gì?”

Sở Mộ xuất hiện làm mấy phu nhân ngoài cửa đều ngây ngẩn cả người, thậm chí ngón tay đang gõ cửa của Viên Thị còn chưa kịp buông xuống, trong lòng đầy nghi hoặc, bộ dạng gì thế này, quan hệ không chính đáng của nam nữ bây giờ đã không cần che giấu nữa rồi sso? Thế nhưng còn dám công khai mở cửa đối mặt.

Hanh Thị và hai chị em dâu hai mặt nhìn nhau, trên mặt không nhịn được toát ra hoảng sợ, thầm nghĩ Tề Dư sẽ không thật sự làm ra loại chuyện không biết liêm sỉ này chứ, còn cố tình bị phát hiện lúc người Viên gia đang ở đây, cái này nếu như Viên Thị ra ngoài đồn ầm lên, thì thanh danh của Tề gia xem như là hủy hoại hoàn toàn.

Viên Thị buông bàn tay đang gõ cửa xuống, liếc nhìn Hanh Thị một cái, ý đồ muốn xác nhận xem bà ta có biết nam nhân này hay không, tất cả mọi người đều đang mang vẻ mặt khiếp sợ, thực hiển nhiên không quen biết nam nhân này.

“Ha ha, Tề gia cô nương của các người thật đúng là 'quý giá' quá. Trong phòng còn có cả nam nhân cơ đấy? Khó trách lại coi thường ca nhi nhà chúng ta, ai da, loại nữ nhân này Viên gia chúng ta không nhận nổi.”

Viên thị vẻ mặt chế nhạo, lời nói tất nhiên cũng sẽ cực kì không êm tai.

Hanh Thị cùng mấy vị phu nhân đều xấu hổ đến mức không dám ngẩng đầu, Hanh Thị xoay người hỏi người hầu trong chủ viện:

“Tiểu thư của các người sao lại thế này?”

Bà vú quét rác còn đang định trả lời, đã nghe Sở Mộ hỏi:

“Cái gì Viên gia? Viên gia các người muốn cô nương nào của Tề gia cơ?”

Viên Thị thật sự chưa thấy qua ’gian phu' nào dám nói đến đúng lý hợp tình như vậy, quần áo trên người còn đang bất chỉnh, thế mà lại còn dám chấn vấn bà ta, Viên Thị nghĩ thầm, đều cũng là bị Tề Dư lừa, dứt khoát thêm một trận lửa, việc đã đến nước này, cũng không sợ hoàn toàn đắc tội Tề gia, dù sao cũng là Tề gia bọn họ làm sai.

“Vị công tử này, chẳng lẽ ngài đã bị vị tiểu thư bên trong kia lừa rồi sao. Nàng ta vừa mới bị người khác đuổi về nhà, còn chưa tới mấy ngày đã mắt đi mày lại với chất nhi của ta, hiện giờ lại đáp lên ngài, có thể thấy không hề lương xứng, công tử ngàn vạn lần nhớ rửa sạch mắt, đừng bị gương mặt xinh đẹp kia của nàng lừa đến thân bại danh liệt, hối hận không kịp.”

Viên thị một bên nói chuyện, chân mày của Sở Mộ cũng nhăn lại theo, tính tình nhẫn nại cố ý chờ Viên Thị nói xong hết mới mở miệng.

“Thì ra nam nhân bên cạnh nàng hôm qua họ Viên. Ngươi biết nàng là ai không? Thế nhưng cũng dám đánh chủ ý lên người nàng?” Sắc mặt Sở Mộ đã thập phần không tốt, Viên thị tất nhiên cũng đã nhìn ra.

“Chẳng phải là đại tiểu thư của Tề Quốc Công phủ hay sao? Còn không phải cũng bị người ta đá về, nàng như vậy cho dù tặng cho chúng ta, Viên gia chúng ta cũng không muốn. Ta hôm nay xem như được mở rộng tầm mắt.” Viên Thị dưới cái nhìn chăm chú của Sở Mộ, cảm thấy chính mình càng nói càng không có tự tin, dứt khoát đem củ khoai lang nóng bóng tay này ném qua cho Hanh Thị bên cạnh, nói:

“Tề Dư ở Tề gia các người làm ra loại sự tình này, ngươi một phu nhân đương gia sao nãy giờ vẫn chưa nói gì thế? Ngươi sợ đắc tội Quốc Công phủ của nàng như vậy sao? Nữ nhân này không giữ phụ đạo, thứ vứt đi chính là mặt mũi của Tề gia các người.”

Hanh Thị vừa sợ hãi vừa khó xử, Sở Mộ lại không đợi nàng mở miệng đã hừ lạnh hỏi:

“Nàng là đại tiểu thư của Quốc Công phủ, vậy chắc ngươi cũng biết bổn vương là ai chứ?”

Biết được ý đồ đến đây của mấy người này, Sở Mộ cũng lười nói nhảm với bọn họ, nói với mấy phó tì của chủ viện:

“Tất cả còn thất thần xem diễn cái gì? Vả miệng vị phu nhân này hai mươi cái, sau đó quăng ra ngoài, những người còn lại đều đuổi ra. Nhỏ tiếng một chút cho ta, Vương phi vẫn còn đang ngủ, cút đi."

Sau khi Sở Mộ hạ lệnh cho mấy phó tì trong viện, đại gia bừng tỉnh đại ngộ, vội vàng lại đây chấp hành mệnh lệnh, Viên Thị cùng Hanh Thị còn chưa kịp phục hồi tinh thần, người bên kia đã lôi kéo hai cánh tay bọn họ, mà Viên Thị còn bị hai bà tử thô tráng kéo đến một đầu sân bên kia, sợ làm ồn chủ tử ngủ, cố ý kéo đến bên ngoài mới động thủ.

Sau khi Sở Mộ đuổi người đi liền trở lại phòng, đóng cửa lại, đang định tiếp tục ôm cô vợ nhỏ nhà mình ngủ thêm một lát, không nghĩ tới Tề Dư đã tỉnh, còn đang khom lưng mang giày.

Tề Dư nghe thấy động tĩnh, ngẩng đầu nhìn về phía Sở Mộ, bốn mắt nhìn nhau, dù Tề Dư có bình tĩnh cỡ nào thì hiện tại cũng bình tĩnh không nổi nữa, ánh mắt tán loạn tứ phương, nhưng tuyệt không dám đặt lên người Sở Mộ.

Sở Mộ thì lại không chớp mắt nhìn chằm chằm Tề Dư, không muốn bỏ sót bất kỳ biểu tình nào của nàng, chậm rãi đi qua, không nói một tiếng ngồi xuống cạnh mép giường của Tề Dư, dựa vào trên khung giường nhìn nàng luống cuống tay chân mang giày, khóe miệng mỉm cười, ánh mắt ẩn tình.

Tề Dư thật vất vả mới mang giày xong, lập tức muốn chạy trốn khỏi cảnh tượng làm nàng xấu hổ này, đêm qua cũng không biết tại sao, thế mà cứ như vậy ngủ quên mất, mơ màng hồ đồ cùng Sở Mộ ngủ một đêm, vừa rồi mới bị động tĩnh bên ngoài đánh thức, Sở Mộ nháo thành như vậy, không mất bao lâu mọi người trong Tề gia đều sẽ biết nàng và Sở Mộ lại lăn về bên nhau rồi.

Phương hướng phát triển của việc này khiến Tề Dư rất bất ngờ.

Sau khi mang giày xong Tề Dư liền muốn đứng dậy, bị Sở Mộ gọi lại:

“Nàng cứ đi như vậy à?”

Tề Dư dừng chân lại, đưa lưng về phía Sở Mộ, cũng không biết là ảo giác hay sao, lúc Tề Dư nghe thấy giọng của Sở Mộ chỉ cảm thấy vành tai cực kì nóng, không muốn để Sở Mộ nhìn ra quá nhiều dị thường, giả vờ bình tĩnh xoay người, nói:

“Rửa mặt, thay quần áo, trở lại kinh thành.”

Tề Dư vốn còn định kéo dài thêm mấy ngày, nhưng vì chuyện của tối hôm qua, nếu nàng còn tiếp tục ở lại đây, chỉ càng tăng thêm nghi vấn, không bằng đi luôn cho thanh tĩnh.

Hai mắt Sở Mộ sáng lên: "Được được được. Thay quần áo, trở lại kinh thành!”

Nói xong mấy lời này, Sở Mộ dùng một tay bế Tề Dư lên, đặt nàng trên cánh tay quay vài vòng, Tề Dư sợ tới mức chỉ có thể ôm lấy cổ Sở Mộ, sợ bản thân bị ngã từ trên người hắn xuống.

Động tĩnh trong phòng làm Hổ Phách và Minh Châu ở ngoài gõ cửa hỏi thăm, Tề Dư bị Sở Mộ ôm xoay quanh, sao lại còn không biết xấu hổ gọi các nàng vào chứ, thật vất vả chờ sự cao hứng của Sở Mộ qua đi, mới thật cẩn thận buông nàng ra.

Bởi vì đột nhiên Sở Mộ lại đến đây, làm cho toàn bộ Tề gia bị khiếp sợ, bọn người Hanh Thị vừa trở về thông báo, Tề Chấn Anh lập tức mang theo tam phòng và tứ phòng đến thỉnh an.

Sở Mộ nắm tay Tề Dư ra sân, gặp được cả đám người Tề gia, sau khi được mọi người thăm viếng, Sở Mộ xoay người nói với Tề Chấn Anh:

“Đại bá phụ không cần đa lễ, Tề Dư gần đây ở nhà làm phiền, làm phiền các vị chăm sóc, bổn vương vô cùng cảm kích.”

Tề Chấn Anh sợ tới mức vội vàng xua tay: “Ai da, không không không. Không dám nhận không dám nhận. Đều là chúng ta nên làm.”

Nói như vậy, Tề Chấn Anh còn có nghi hoặc: “Vương gia thứ tội, tiểu nhân có chút hồ đồ, ngài cùng…… Không phải đã……”

Sở Mộ hiểu Tề Chấn Anh nói lắp bắp như vậy là có ý gì, dứt khoát thế hắn nói ra:

“Đã hòa li? Tất nhiên là giả. Đôi phu thê nào mà không có cãi nhau, cãi hai câu đã hòa li, chẳng phải sẽ thành trò đùa hay sao?”

Tất cả mọi người đều là một bộ bừng tỉnh đại ngộ, sau khi Sở Mộ bác bỏ tin đồn xong, quay đầu lại câu môi cười với Tề Dư:

“Vương phi, nể tình thái độ nhận sai của bổn vương tốt như vậy, tha cho ta đi.”

Mặt Tề Dư ửng hồng, không nói chuyện, âm thầm đánh hắn một chút. Bị Sở Mộ bắt được tay nắm vào lòng bàn tay.

“Vậy thì, bổn vương và vương phi xin phép cáo từ.”

Sau khi Sở Mộ từ biệt mọi người, lập tức lôi kéo tay Tề Dư rời đi, lưu lại một đám người Tề gia bị biến cố này làm cho há hốc mồm, đặc biệt là Hanh Thị.

Không phải Tề Dư đã hòa ly sao? Không phải bị người ta vứt bỏ sao? Nghe bên ngoài đồn Nhiếp Chính Vương Sở Mộ hoàn toàn không giống như một phu quân, cả ngày lãnh lãnh đạm đạm với Tề Dư, không coi trọng chút nào, nhưng nhìn bộ dạng đó của hắn, chỗ nào có vẻ như là lãnh lãnh đạm đạm, không hề coi trọng?

Mấy cô nương Tề gia đã từng nói xấu Tề Dư kia, tất cả đều chua lòm hai mặt nhìn nhau. Tuy rằng Tề Dư chưa nói cái gì, cũng không biết bọn họ đã từng nói gì nàng, nhưng hiện tại khi các nàng nhìn thấy Tề Dư tràn đầy sức sống cùng với Nhiếp Chính Vương ôn nhu săn sóc, vẫn cảm thấy bị đánh một cái tát thật đau.

**********************

Tề Dư mang theo một mình Hổ Phách, cùng Sở Mộ hồi kinh trước, lưu lại Minh Châu để thu thập một ít đồ vật của Tề Dư, cũng mang theo mấy phó tì trở lại kinh thành.

Uyển Bình cách kinh thành cũng chỉ nửa ngày đường, buổi chiều trước giờ Thân xe ngựa đã vào thành, Sở Mộ cũng không thèm hỏi ý Tề Dư, trực tiếp sai Hàn Phong đi hướng Quốc Công phủ.

"Ta và nàng nháo một trận lớn như vậy, đến giờ vẫn chưa tới cửa tạ lỗi với nhạc phụ đại nhân đâu.”

Mấy ngày nay Sở Mộ bởi vì chuyện của Tề Dư nên cũng không rảnh để lo lắng mấy thứ khác, hiện giờ thật vất vả mới mang được Tề Dư trở về, tất nhiên là muốn cùng nàng sống thật tốt, mà nếu đã muốn sống thật tốt, kia tất nhiên phải thông báo một tiếng với nhạc phụ đại nhân.

“Ngài muốn tạ lỗi như thế nào? Tính tình của hai người các ngươi không khác nhau là mấy, đừng có để lại đánh nhau một trận.”

Tề Dư nhớ lại, đêm đó nàng nói câu hòa li với hắn, chính là bởi vì nghe âm thanh Sở Mộ và phụ thân đánh nhau ở phía trước, nàng mới cố gắng ra ngoài.

“Nếu không thì thôi đi, về Vương phủ trước, chờ ta suy nghĩ một chút nên nói với phụ thân như thế nào, sau đó để ta nói.” Tề Dư đề nghị như vậy.

Sở Mộ lại không tán đồng:

“Đây cũng không phải là chuyện của riêng nàng, sao lại để nàng gánh vác một mình? Nàng yên tâm, hôm nay cho dù ta có bị nhạc phụ đại nhân dùng gậy đánh đến chết, ta cũng tuyệt đối không đánh trả.”

Tề Dư bị hắn chọc cười, tức giận trừng hắn một cái:

“Ai muốn dùng gậy đánh chết ngài chứ?”

“Ta đành phải nghĩ cách khác vậy, ta tất nhiên biết, bất luận là Vương phi hay là Quốc Công, đều luyến tiếc đánh chết bổn vương.” Dọc theo đường đi Sở Mộ đều nắm lấy tay Tề Dư không buông, lúc này vừa nói chuyện vừa dùng móng tay khẽ quét qua lòng bàn tay Tề Dư, khiến nàng vừa ngứa mà còn không rút tay ra được.

Tề Dư muốn xụ mặt với hắn, nhưng phát hiện bản thân đối mặt với đôi mắt chân thành của Sở Mộ, bộ mặt gì cũng không giả vờ nổi.

Nàng đã từng cho rằng bản thân là tường đồng vách sắt, trên đời này không ai có thể lay động suy nghĩ của nàng, tất nhiên cũng không ai có thể thay đổi phán đoán của nàng, càng sẽ không người nào có thể cưỡng ép nàng làm chuyện mà nàng không muốn.

Nhưng ở trước mặt Sở Mộ, Tề Dư cảm thấy nguyên tắc của mình tựa hồ đã bị đánh vỡ, bất tri bất giác, đã bị Sở Mộ làm đảo lộn.

Mà đáng sợ nhất chính là, cho dù Tề Dư biết Sở Mộ đang khiêu khích điểm mấu chốt của nàng, nàng vẫn không nhịn được một lần lại một lần thỏa hiệp, cứ như vậy, nguyên tắc của nàng bị Sở Mộ nuốt chửng như tằm ăn tơ, tới giờ cũng không còn thừa bao nhiêu.

Nhưng cùng lúc đó, cảm giác an toàn mà Sở Mộ đem lại cho nàng không một nguyên tắc nào có thể chạm tới.

Sở Mộ làm Tề Dư lần đầu tiên cảm thấy, thì ra bản thân cũng không cần quá kiên cường, có thể ở trước mặt hắn gỡ xuống gương mặt lạnh kia, có thể không cần một mình đảm đương tất cả, có thể không cần có trách nhiệm, có thể phóng túng bản thân một chút, không cần phải thời thời khắc khắc nhớ kỹ bản thân là đích trưởng nữ của Tề Quốc Công phủ, không cần nhớ rõ phải làm gương tốt cho đệ muội, không cần mọi chuyện đều vì bọn họ mà suy xét, gánh vác trên vai.

Khả năng chính là loại cảm giác thả lỏng này đã làm sinh hoạt giống như cái thùng sắt của Tề Dư mở ra một lỗ hổng, từ đây những cảm thụ khác thường bắt đầu cuồn cuộn chảy vào.

Sở Mộ nắm tay Tề Dư đặt vào lòng bàn tay thưởng thức, đầu ngón tay từ lòng bàn tay Tề Dư chậm rãi di chuyển, từng chút một đi vào bên trong, sau khi bị Tề Dư phát hiện, quyết đoán ngăn lại.

Không đợi Tề Dư đánh tới, Sở Mộ lại trước một bước tự mình lui ra, tiếp tục hoạt động trong lòng bàn tay Tề Dư, Tề Dư không đánh hắn, có chút tức giận, Sở Mộ không nói hai lời, thân thể hướng về phía trước, đặt lên môi Tề Dư một nụ hôn nhẹ như chuồn chuồn lướt nước, như cũ trước khi Tề Dư kịp phản ứng đã rời khỏi.

Một phen này, chọc cho Tề Dư tức giận không biết nên đánh cái tay hư cửa hắn hay đánh cái miệng thúi của hắn, Sở Mộ lại còn ngại không đủ, dứt khoát đưa mặt đến trước mặt Tề Dư, chơi trò lưu manh:

“Nếu không nàng dứt khoát tát ta một cái, sau đó cho ta hôn một cái đi.”

Tề Dư nào đã gặp qua loại người này, lập tức mặt đỏ đến mang tai, lại một lần nữa thể nghiệm ‘nghẹn lời’ là cảm giác gì.

“Nếu không đánh hai cái, hôn một cái cũng được. Tới tới tới, ta giúp nàng đánh. Đưa tay lại đây.”

Sở Mộ bên này nói xong, thế mà thật sự lôi kéo tay Tề Dư tát lên mặt mình, sợ tới mức Tề Dư vội vàng rụt tay về, xoay người cúi đầu nói câu:

“Đừng nháo.”

Sở Mộ thăm dò nhìn nàng, thấy mảng hồng bên tai nàng còn chưa có rút đi, tức khắc cảm thấy Tề Dư như vậy cực kì thú vị. Nếu không phải lát nữa còn phải đi Quốc Công phủ giải thích tình huống, Sở Mộ thật muốn hiện tại lập tức ôm nữ nhân đáng yêu này về Vương phủ giấu đi, không cho bất luận kẻ nào thấy.

******

Sau nửa canh giờ, trong phòng tiếp khách của Tề gia hình thành nên ba thế chân vạc*.

(*ba thế lực mạnh mẽ ngang bằng nhau)

Tề Chấn Nam ngồi ở chủ vị, biểu tình nghiêm túc còn đang uống trà, Sở Mộ tự giác ngồi ở vị trí đầu tiên phía dưới, hai tay chống lên đầu gối, cúi đầu chờ đợi Tề Chấn Nam mở miệng, mà Tề Dư ngồi bên cạnh Sở Mộ, bản thân nên làm cái gì cũng cảm thấy có chút hoang mang.

“Vương gia đây là tới cửa thị uy sao?” Tề Chấn Nam uống trà xong, liếc mắt nhìn Tề Dư một cái, rốt cuộc cũng chịu mở miệng.

Sở Mộ ngồi thẳng lưng, trên mặt lộ ra nụ cười cung kính nhất:

“Nhạc phụ đại nhân đùa rồi.”

Tề Chấn Nam giơ tay: “Miễn! Ta không dám nhận một tiếng 'nhạc phụ đại nhân' này của Vương gia, tiểu nữ nhà ta như thế, làm sao có thể xứng với uy nghi của Túc Vương điện hạ ngài chứ. Lại nói, một Quốc Công phủ nho nhỏ này của ta, tất nhiên cũng không thể lọt vào mắt của Vương gia, phải không.”

Sở Mộ cười cười, lại liếc nhìn Tề Dư một cái, hai người đối diện, trao đổi một ánh mắt nho nhỏ, Sở Mộ đột nhiên cảm thấy có tinh lực hơn gấp trăm lần, đứng dậy tự mình châm trà cho Tề Chấn Nam:

“Xứng chứ xứng chứ. Tất nhiên là lọt vào được. Trước đây tiểu tế uống nhiều rượu làm hỏng việc, ở trước mặt nhạc phụ đại nhân đã phát điên một trận, còn dám động thủ với ngài. Tiểu tế mỗi khi nghĩ đến chuyện này, trong lòng rất bất an, luôn muốn gặp nhạc phụ đại nhân để thỉnh tội.”

Động tác co được duỗi được này của Sở Mộ, làm Tề Dư ở một bên nhịn không được nhấp môi cười, sau khi bị Tề Chấn Nam trừng mắt liếc nhìn mới thu liễm nụ cười lại, tiếp tục cúi đầu nhìn móng tay của mình.

Sở Mộ xoay người một cái, ngăn cản Tề Chấn Nam tiếp tục dùng ánh mắt trừng Tề Dư, đưa bản thân đến trước mặt Tề Chấn Nam, nói:

“Nhạc phụ ngài đại nhân đại lượng, tha thứ cho một hồi hoang đường của tiểu tế đi có được không.”

Tề Chấn Nam thấy Sở Mộ bảo vệ Tề Dư như vậy, lại biết nữ nhi xưa nay là cái dạng gì, nếu nàng đã phải chịu áp bức của Sở Mộ mới cùng hắn hồi kinh, lúc này không có khả năng là cái dạng này.

Mà Sở Mộ từ kinh thành một đường đuổi tới Uyển Bình, tuy rằng Tề Chấn Nam không biết đến tột cùng hắn đã nói gì để thuyết phục Tề Dư, nhưng chỉ bằng hành động này của hắn, cũng không thể nói hắn không hề có thành ý.

Chỉ là có chút sự tình, Tề Chấn Nam nhất định phải đối mặt hỏi rõ ràng với bọn họ thì mới được, miễn cho tương lai sau này bọn họ còn có chuyện gì lớn lao như 'tình cổ' lừa gạt hắn.

“Cổ độc trên người ngài đều giải rồi?” Tề Chấn Nam hỏi.

Sở Mộ liên tục gật đầu: “Giải rồi, tất cả đều giải.”

“Nếu giải rồi, ngài còn muốn tiếp tục cùng Dư nhi ở bên nhau? Không muốn hòa ly?”

Sở Mộ chỉ tay lên trời thề:

“Hoàng thiên tại thượng, Sở Mộ ta thề với trời, tình cảm của ta đối với Tề Dư tuyệt đối không có giả dối gì, nếu có nói dối, cho thiên lôi đánh ta, không được chết tử tế.”

Cha con Tề gia bị lời thề bất thình lình của Sở Mộ làm cho hoảng sợ, Tề Chấn Nam ngơ ngác nhìn hắn, sau một lúc lâu mới phản ứng lại:

“Cũng, cũng không đến mức phải thề thốt trọng đại như vậy chứ.”

Sở Mộ mắt nhìn mũi mũi nhìn tim:

“Nếu lời thề đã là sự thật, vậy thì cần gì quan tâm nó có nặng hay không, đa tạ nhạc phụ đại nhân thông cảm.”

Tề Chấn Nam nhìn Sở Mộ, miệng lúc đóng lúc mở, cuối cùng cũng chưa nói được gì.

Hắn còn có thể nói cái gì? Thái độ nhận sai của Sở Mộ so với ngựa Xích Thố còn nhanh hơn, Tề Chấn Nam vừa mới nói một câu, Sở Mộ bên kia đã phát ra lời thề trọng đại như vậy, ngăn chặn tất cả lời hắn định nói.

Nếu dưới lời thề này Tề Chấn Nam còn tính toán chi li với hắn, thế thì có vẻ quá bất cận nhân tình rồi.

Tề Chấn Nam không có biện pháp nào, dò đầu ra từ bên cạnh Sở Mộ, nhìn về phía Tề Dư, hỏi:

“Con nói như thế nào?”

Dù sao chuyện này cũng là việc của đôi vợ chồng son bọn họ, Tề Chấn Nam làm nhiều như vậy, nói nhiều như vậy, đơn giản cũng chỉ là muốn cho nữ nhi được hạnh phúc, có thể sống tốt một chút. Hết thảy tất nhiên muốn xem xem nữ nhi muốn thế nào.

Sở Mộ nói nửa ngày, hắn đã không tha thứ thì thôi đi, còn hỏi ý Tể Dư.

Tề Dư đang thầm cảm thán Sở Mộ quả là cáo gia xảo quyệt, dùng phương thức này đối phó lão phụ thân nhà nàng, bất quá Tề Dư cảm thấy, nếu nàng cùng Sở Mộ hoán đổi vị trí, có khả năng nàng cũng sẽ làm như vậy.

Bởi vì đây là biện pháp có hiệu quả nhất.

Đột nhiên bị Tề Chấn Nam điểm danh, Tề Dư nhất thời không kịp phản ứng lại, đương trường sững sờ một lát, Sở Mộ không chờ đến Tề Dư nói chuyện, xoay người đứng bên cạnh Tề Chấn Nam, cố ý dựa về phía sau, sau đó liền ở sau lưng Tề Chấn Nam điên cuồng nháy mắt ra hiệu với Tề Dư.

Tuy hắn đã bảo là hoàn toàn giao cho hắn giải quyết, nhưng hiện tại chỉ còn lại có một cửa ải cuối cùng, xem ra thứ Tề Chấn Nam quan tâm nhất vẫn là suy nghĩ của Tề Dư, chỉ cần Tề Dư gật đầu một cái, mọi sự khó khăn đều sẽ được giải quyết.

Tề Dư nhìn chằm chằm Sở Mộ một hồi lâu, kỳ thật nàng vẫn còn có chút do dự, bởi vì nếu hôm nay nàng gật đầu một cái, điều đó có nghĩa là từ này về sau nàng sẽ tiếp tục sinh hoạt bên cạnh Sở Mộ, hơn nữa về sau cũng không thể giống như lúc trước, nước sông không phạm nước giếng, sau này nàng phải sinh hoạt với Sở Mộ như những đôi phu thê bình thường, nàng phải thật sự đối đãi với Sở Mộ như tướng công của mình, khi nói chuyện, làm việc còn phải lo lắng cho cảm thụ của hắn.

Tề Chấn Nam thấy nữ nhi thất thần bất động, lại thấy thần sắc nôn nóng của Sở Mộ ở bên cạnh, chợt đứng dậy:

“Nếu ngài không muốn, vậy hết thảy đều không cần bàn nữa, Vương gia, phiền ngài……”

“Ta nguyện ý.”

Không đợi Tề Chấn Nam nói xong, Tề Dư liền vội vàng đứng lên ngăn trở.

Tề Chấn Nam nghe xong, dù bận vẫn ung dung ngồi xuống, lúc này Tề Dư và Sở Mộ mới biết, Tề Chấn Nam căn bản không có ý muốn đi.

Tề Dư cảm thấy có loại cảm giác bị lừa.

“Nếu ngài nguyện ý, vậy thì có vài lời, ta không thể không nói dài dòng một phen.” Tề Chấn Nam bảo Sở Mộ ngồi xuống xong, lúc này Sở Mộ tự nhiên vô ưu, cực kì cao hứng lại cạnh Tề Dư mà ngồi, chỉ nghe Tề Chấn Nam nói:

“Quan hệ giữa các người lúc trước, ta cũng không có nhận xét, dù sao cũng chỉ là bởi vì một giấy chiếu thư, ta biết hai người các người lúc ấy đều không tình nguyện, cho nên lúc trước các người đưa ra yêu cầu hòa li, ta cũng không có phản đối, thậm chí còn thực tán thành. Rốt cuộc phải sống cả đời với người mình không yêu cũng là một chuyện rất thống khổ.”

“Nhưng nếu các người sau lại lại có một phần cơ duyên, đừng động này phân cơ duyên là tốt là xấu, tóm lại thành tựu hiện giờ kết quả, kia dĩ vãng những cái đó oán hận bất mãn, từ hôm nay trở đi, liền tất cả đều muốn vứt chư sau đầu. Vương gia khả năng làm được sao?”

Sở Mộ giữ chặt tay Tề Dư, nói:

“Đây là tất nhiên. Tất cả oán giận và bất mãn đều là vì lúc trước không hiểu biết, hiện giờ ta hiểu rõ Tề Dư, Tề Dư cũng hiểu rõ ta, tất cả sự bất mãn lúc trước đương nhiên cũng tan thành mây khói. Thỉnh nhạc phụ đại nhân yên tâm, từ đây về sau, ta chắc chắn sẽ nâng niu Tề Dư trong lòng bàn tay, tuyệt đối không để nàng chịu nửa phần ủy khuất.”

Thanh âm của Sở Mộ còn vang vọng lại giữa thính đường, đối với Tề Dư mà nói, nó như một lời tuyên ngôn. Cánh tay đang nắm lấy tay Sở Mộ nóng như lửa đốt.

“Nhân phẩm của Vương gia, ta có thể tin được. Tề Dư là trưởng nữ của ta, là do ta từng chút một khiêng trên vai lớn lên, ta hy vọng ngài sẽ đối xử tốt với nàng, hy vọng các người sẽ sống thật tốt.”

Tề Chấn Nam nói mấy lời mà vốn dĩ ba năm trước đã nên nói. Hắn làm một vị phụ thân yêu thương nữ nhi, thất bại lớn nhất của cuộc đời này, chính là vào lúc nữ nhi xuất giá, không thể ân cần dạy bảo những lời này với con rể, thậm chí về sau con rể không đối xử tốt với nữ nhi, hắn cũng không thể lấy thân phận gì để răn dạy.

Cha luôn luôn hiểu con nhất, Tề Dư từ nhỏ là loại tính tình gì, Tề Chấn Nam tất nhiên rất rõ ràng, nàng tuy mặt ngoài kiên cường, nhưng trên thực tế cũng muốn tìm một chỗ để dựa vào, vị phụ thân này trong mắt nàng, cũng không phải là một người bền chắc, cho nên nàng gặp phải chuyện gì cũng đều đơn độc đả đấu, tuyệt đối không muốn dựa vào hắn.

Nhưng Tề Chấn Nam từ trong ánh mắt nữ nhi nhìn Sở Mộ, có thể thấy được sự ỷ lại nhè nhẹ, có lẽ chính bản thân Tề Dư cũng không biết từ khi nào mà mình đã rất coi trọng Sở Mộ.

Quan trọng đến mức nàng tình nguyện dâng hiến cả đời.

“Chuyện ta muốn dặn dò chỉ có nhiêu đây. Mặc kệ bên ngoài có đồn đại nhảm nhí như thế nào, châm ngòi ly gián, hai người chỉ cần cho nhau tín nhiệm, cho nhau lý giải, sẽ không sợ bất luận gió táp mưa sa gì từ bên ngoài.” Tề Chấn Nam vui mừng cười nói câu tổng kết cuối cùng.

Sở Mộ dắt tay Tề Dư, khom lưng cúi đầu thật sâu với Tề Chấn Nam: “Tiểu tế đa tạ nhạc phụ đại nhân chỉ bảo, chắc chắn sẽ lấy lời khuyên của nhạc phụ đại nhân làm tấm gương sáng, tuyệt không vi phạm nửa phần.”

Tề Chấn Nam nhìn thấy Sở Mộ 'nghe lời' như vậy, đột nhiên thấy cực kỳ an ủi.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất