Chương 10: (Hoàn)
Cửa nhà góa phụ lắm chuyện thị phi.
Chuyện tôi ôm đàn ông khóc trước cửa nhà chưa đến nửa ngày đã lan truyền khắp nơi.
Họ không biết thân phận của Ngụy Quân, tôi lại càng không có thời gian giải thích.
Chăm chú lo chuẩn bị nước nóng và đồ ăn.
Sau khi Ngụy Quân tắm xong, anh ấy ôm tôi luyên thuyên kể về những trải nghiệm và kiến thức anh ấy thu được trong mấy năm nay.
Ngay cả khi ăn cũng không buông tay.
Dù giọng điệu anh ấy nhẹ nhàng, tôi vẫn không ngừng kinh hãi.
Mấy lần cận kề cái chết, tình hình thực tế e rằng còn hiểm nghèo hơn gấp trăm lần so với những gì anh ấy nói.
Anh ấy xoa dịu vầng trán nhíu chặt của tôi.
“Công lao nào có được không từ trên trời rơi xuống?”
Đầu ngón tay lưu luyến rời đi, cuối cùng dừng lại ở chỗ khác.
“A Chi, ta rất nhớ nàng.”
Mặt tôi đỏ bừng.
Tôi giơ tay che đi ánh mắt nhìn chằm chằm của anh ấy.
“Không được nhìn!”
“Được, ta không nhìn.”
Anh ấy nhắm mắt lại, bế tôi đi thẳng vào trong nhà.
Những nụ hôn ngập tràn cũng cùng lúc đổ xuống.
Tôi vô lực đẩy ra.
“Sân, sân nhà vẫn mở cửa…”
Ngụy Quân đành đặt tôi xuống, quay người đi đóng cửa.
Cửa phòng vừa được đẩy ra, tôi liền nghe thấy động tĩnh trong sân.
Là Tiết Thừa An.
Anh ta ôm một đống mảnh sứ vỡ.
Vẻ mặt buồn bã, muốn nói lại thôi.
“A Chi, ta có chuyện –”
Nửa câu sau đột ngột dừng lại.
Bởi vì anh ta đã nhìn thấy Ngụy Quân.
Ngụy Quân giống mình đến bảy phần.
[HẾT]