Nửa đêm.
Nhà trưởng làng.
Cô bé gầy gò chưa thay quần sạch, cứ để máu chảy thế rồi tiến đến nhà trưởng làng, khiến máu vương vãi khắp nơi.
Trưởng làng nói: “Lau đũng qu@n của mày đi, không biết tởm là gì à.”
Đôi đồng tử của cô bé không xao động, chỉ nhìn thẳng vào trưởng làng, chất giọng u tối cất lên từ cổ họng khô khốc: “Ông mặc kệ tôi, tôi muốn anh ta!”
“Mày không được.” Trưởng làng nghiêm khắc từ chối: “Tao đã nói không được làm chuyện này trong làng nữa, nếu không làng sẽ bị diệt vong, làng Trường Thọ cũng không còn tồn tại nữa!”
Cô bé căm phẫn bất bình trừng mắt nhìn trưởng làng: “Ông không hiểu nỗi khổ của tôi, tôi hận lắm! Tại sao tôi lại đột nhiên mắc bệnh, nếu không phải tôi sắp chết thì sao tôi có thể ra nông nỗi như vậy chứ! Dù sao người ta đã tới làng này rồi, đưa tới cửa thì không nên bỏ lỡ đúng không?!” Cách cô ta nói chuyện trông thật dữ tợn, cùng với hàm răng nanh sắc nhọn dính đầy cát sỏi và thái độ thô lỗ.
Trưởng làng hút thuốc, từng vòng khói trắng lượn lờ quanh phòng, khuôn mặt nhăn nheo của ông ta nhìn khá lạnh lùng và bình tĩnh: “Tao bảo không được, không thể làm chuyện đó trong làng! Kể từ một tháng trước đã không được, bằng không mày cho rằng lời nguyền rủa từ đâu ra! Chúng ta chọc phải ác quỷ, chúng ta chỉ có thể xoa dịu oán khí của nó chứ không phải tiếp tục đốt thêm một mồi lửa! Mày biết trong làng chết bao nhiêu người rồi không?”
Cô bé không phục, ngón tay siết lại, bật lên tiếng “răng rắc”.
“Sinh viên đại học kia không thích hợp với mày, sẽ thất bại đấy, hẳn mày phải biết, nếu thất bại sẽ hóa điên nữa. Chị mày cũng do vậy nên mới bị điên, thà chết vì bệnh còn hơn sống người không ra người quỷ không ra quỷ.” Trưởng làng nghiêm khắc bảo.
“Thế mẹ tôi thì sao?” Cô bé cao giọng: “Dù sao ông cũng phải lo cho mẹ tôi chứ! Đó là em ruột của ông đấy, Diểu Diểu còn sống hay chết chẳng khác biệt gì cả! Nhà chúng ta không thể chết thêm nữa!”
“Không được!”
Trong căn phòng yên tĩnh vang lên những tiếng mắng mỏ, cuối cùng cô bé đành phải rời khỏi phòng trưởng làng, nhìn về phía toà nhà với vẻ không cam tâm.
Cô bé đút tay vào túi, nhìn lướt qua danh sách đăng ký, cắn môi suy nghĩ xem phải làm gì tiếp theo.
*
Lúc Mạnh Lan tỉnh lại, đã đến giữa trưa.
Trương Nhất Trì không yên lòng, đỏ mặt đánh thức cô.
Mạnh Lan mở mắt, nhìn thấy vẻ sốt ruột của anh ta, bèn hỏi: “Tôi ngủ bao lâu rồi?”
“Ban nãy lay thế nào cô cũng không dậy!” Hạ Vãn Vãn lo lắng: “Hù chết tôi rồi, tôi còn tưởng cô gặp chuyện rồi chứ!”
Mạnh Lan muốn ngồi dậy, nhưng nhận ra tay chân mình đã bị trói chặt bằng ga trải giường được xé rách.
Mạnh Lan:?
Hạ Vãn Vãn vội vàng giải thích: “Xin lỗi xin lỗi, vừa rồi tôi không yên tâm nên bảo Trương Nhất Trì trói cô lại, lỡ cô cũng tự sát thì làm sao! Hết hồn luôn!”
Mạnh Lan:...
… Được rồi.
Nhưng ngủ đến mức bị người ta trói gô thế này, có hơi mất mặt thật.
Tại sao mình lại mơ thấy giấc mơ kỳ quái đó?
Vì tấm hình kia ư?
Đó là khả năng duy nhất.
Em gái của nữ quỷ là học sinh nữ trong tấm hình kia.
Ba người không thấy Tề Hoan và Triệu Triệt nên phỏng đoán có lẽ họ đã ra ngoài. Mạnh Lan quyết định tiếp tục đến gia đình có người chết hôm qua kia xem thử, biết đâu có thể tìm được manh mối mới.
Hạ Vãn Vãn bất an lo sợ theo sau Mạnh Lan, trên mặt không nở nổi một nụ cười. Cô ấy ưu sầu ủ rũ chẳng khác gì mèo trắng cụp đuôi.
“Sao vậy?” Trương Nhất Trì biết tối qua Hạ Vãn Vãn gặp phải chuyện như vậy, chắc chắn tâm lực cô ấy sa sút rất nhiều.
Hạ Vãn Vãn níu góc áo, cuối cùng mới chịu hỏi ra câu mà mình luôn chôn giấu dưới đáy lòng: “Hai người có nghĩ tôi có vấn đề không? Đến cả chính tôi cũng cảm thấy hình như mình hơi...”
“Không đâu.” Mạnh Lan ngắt lời cô ấy, đêm qua cô từng suy ngẫm về vấn đề này: “Nếu cô là hung thủ, vậy tối qua hai chúng tôi đã sớm chết rồi. Nói đi cũng phải nói lại, giả sử cô là hung thủ, tôi và Trương Nhất Trì đều không xúc phạm đến điều cấm kỵ thì cô sẽ không tài nào giết chúng tôi được. Theo logic là vậy, bằng không cô đã xuống tay với chúng tôi ngay ngày đầu tiên rồi đúng không?”
Sắc mặt dịu lại, Hạ Vãn Vãn nuốt một ngụm nước bọt, khẽ gật đầu: “Cô nói đúng, tôi phải tin tưởng mình. Cảm ơn cô, Lan Lan.”
“Đêm nay cô cứ qua ngủ cùng tôi.” Mạnh Lan nói, giọng điệu cô không hề nhiệt tình nhưng lại khiến người ta ấm lòng. Cô thấy Hạ Vãn Vãn rất đáng thương. Khi nhìn vào đôi mắt ươn ướt của cô ấy, cô chợt nảy sinh xúc động muốn bảo vệ cô nàng này.
“Ừa!”
Thôn làng không thay đổi gì so với hôm qua, vẫn là những ngôi nhà đóng cửa im lìm.
Hạ Vãn Vãn sở hữu trực giác rất mạnh, hiện giờ cô ấy đang cảm nhận được sau lưng ớn lạnh.
Cô liên tục quay đầu nhìn quanh, nhỏ giọng bảo: “Tôi luôn cảm giác có người đang quan sát chúng ta, kì lạ quá, nhưng mỗi lần tôi ngoảnh lại thì chẳng thấy ai cả.”
“Hiển nhiên rồi.” Trương Nhất Trì tiếp lời: “Hơn nữa, khi cô quay ra sau chắc chắn sẽ không có ai đâu, trong phim ma toàn vậy không đó.”
“Cậu đừng nói mò! Cậu muốn hù chết tôi à!” Hạ Vãn Vãn nổi cáu. Cô ấy véo cánh tay Trương Nhất Trì, gương mặt đỏ ửng vì tức giận: “Tôi nói thật đấy, mấy ngày nay tôi luôn có cảm giác ai đó cứ dán mắt vào mình. Ban ngày rõ hơn buổi đêm, tuy tối xảy ra chuyện đáng sợ như thế, nhưng vào lúc sáng, cảm giác đó thật sự mạnh hơn nhiều, tôi không biết tại sao cả.”
“Bây giờ thì sao?” Mạnh Lan hỏi.
“Thì đó, lưng tôi ớn lạnh.” Hạ Vãn Vãn sờ gáy mình: “Như bây giờ tôi cứ cảm thấy Trương Nhất Trì đang nhìn mình vậy.”
“Đương nhiên tôi đang nhìn cô rồi, móa! Cô đừng hù tôi đấy! Cô quên chuyện đã xảy ra với Mạnh Lan hôm qua rồi sao, chẳng lẽ trong ba chúng ta có một người không phải người hả!” Trương Nhất Trì hoảng sợ: “Không phải tôi đâu, tôi vẫn là Trương Nhất Trì, tôi không phải ma cũng không phải thứ gì kì lạ đâu mà!”
“Tôi có nói cậu đâu!”
Phản ứng của cậu ta khiến Hạ Vãn Vãn thả lỏng hơn, nhưng cô ấy vẫn không dám đối diện với đôi mắt của cậu ta. Thay vì lo lắng sợ sệt như thường lệ, ánh mắt kia thờ ơ, ảm đạm, thậm chí còn đượm chút oán hận.
Cô ấy và Trương Nhất Trì mặt đối mặt rất nhiều lần, nhưng hôm nay là lần duy nhất cô ấy nổi da gà khắp người.
“Cô còn nhìn tôi hả?” Trương Nhất Trì hỏi.
“Tôi không nhìn cậu.” Hạ Vãn Vãn tới gần Mạnh Lan, cũng nghĩ rằng, nếu lúc này nói bạn đồng hành của họ có thể không phải người thì quả thật rất quá đáng. Nhưng cô ấy thấy Trương Nhất Trì có vấn đề thật, dường như đôi mắt kia vốn không thuộc về cậu ta vậy!
Ba người vừa tới trước cửa nhà, bỗng dưng nghe được tiếng cười gằn từ cách đó không xa, lúc thì rít gào lúc lại la hét.
Mạnh Lan dừng bước nhìn lại, có linh cảm rằng manh mối mà cô mong đợi sắp xuất hiện rồi.
Nhưng ngay đúng lúc này, Trương Nhất Trì bỗng nhiên bắt lấy cánh tay cô!
Xung quanh lại yên tĩnh, như thể các âm thanh điên cuồng vừa rồi chỉ do họ đang tự tưởng tượng vậy. Móng tay Trương Nhất Trì bấm sâu vào làn da trắng ngần của cô, tức thì trên da Mạnh Lan xuất hiện từng dấu đỏ.
Mạnh Lan:?
“Cậu sợ à?” Mạnh Lan nhìn Trương Nhất Trì với vẻ không tưởng tượng nổi.
… Sao hành động của tên trai thẳng này hơi... hơi giống con gái nhỉ...
Hạ Vãn Vãn giật mình bởi động tác bất thình lình của Trương Nhất Trì: “Á…! Cậu làm gì thế? Cậu mau buông tay ra!”
Trương Nhất Trì không động đậy, đôi mắt sâu thẳm nhìn Mạnh Lan chòng chọc. Mạnh Lan cũng không rời mắt, tay đồng thời kéo góc áo Hạ Vãn Vãn để cô ấy đứng phía sau mình.
Nhưng lần này Hạ Vãn Vãn chẳng nhúc nhích, thậm chí còn nghiêng người đứng chắn trước Mạnh Lan.
Hạ Vãn Vãn không hề dũng cảm, cô ấy chưa từng làm người hùng bao giờ, chỉ luôn được người khác che chở. Nhưng hôm qua, Lý Hiểu Thanh - người lúc nào cũng giúp đỡ cô ấy - đã chết ngay trước mắt, đây là điều cô ấy không tài nào chấp nhận nổi!
Cô ấy sinh ra trong một gia đình trọng nam khinh nữ, nếu không vì cô ấy dọa tự tử, bảo đảm rằng sẽ không bắt gia đình lo tiền học phí để được thi vào Học viện Truyền thông, thì chắc chắn cô ấy sẽ bị ép vào Trường Sư phạm, trở thành một giáo viên mà chẳng tốn bất kì một khoản học phí nào. Đến sau này, cô ấy phải vừa học vừa làm, đưa hết toàn bộ tiền lương cho em trai, nhưng chẳng có lấy một câu cảm ơn từ gia đình.
Nói ra thì xấu hổ thật, khi ở cạnh Lý Hiểu Thanh, lần đầu tiên cô ấy cảm thấy mình có nhu cầu và khao khát được tôn trọng. Thực ra lúc cô ấy khẩn cầu được ngủ cùng, cô ấy cũng đã chuẩn bị sẵn tinh thần bị Lý Hiểu Thanh từ chối rồi.
Hạ Vãn Vãn run rẩy nắm lấy cánh tay Trương Nhất Trì, tuy chân đang run lẩy bẩy nhưng cô ấy vẫn cố bảo vệ Mạnh Lan: “Cô, cô cứ đi trước!”
“Tôi không đi được, cậu ta nắm chặt lắm.” Mạnh Lan bình tĩnh: “Cô hãy đi gọi người, có vẻ cậu ta không có khả năng tấn công ngay đâu.”
Cô đã đoán ra được cách thức giết người của hồn ma rồi.
Bây giờ cô an toàn.
“Tôi, lỡ tôi vừa đi cậu ta giết cô thì sao! Hiện giờ trạng thái của cậu ta không ổn! Chắc chắn không ổn!” Hạ Vãn Vãn hét to. Cô sẽ không bao giờ để những người tốt với mình phải gặp nguy hiểm nữa!
Vừa dứt lời.
Trương Nhất Trì bất ngờ đưa tay muốn bóp cổ Mạnh Lan. Mạnh Lan nhanh chóng đẩy Hạ Vãn Vãn qua một bên rồi lách mình né tránh. Cô luồn sang bên cạnh Trương Nhất Trì, dùng hai tay tóm cổ tay cậu ta kéo ra sau lưng, chân phải cũng đạp mạnh vô đầu gối cậu ta.
Trương Nhất Trì khuỵu gối ngã xuống đất, đất vàng nhét đầy miệng.
Mạnh Lan giẫm lên lưng cậu ta, cố gắng ngăn chặn cơ thể đang quằn quại kia. Ai ngờ Trương Nhất Trì bỗng nổi điên, hai mắt đỏ ngầu, lao về phía Mạnh Lan!
“… Binh!”
Chẳng biết từ đâu mà Hạ Vãn Vãn đã tìm thấy chai nước ngọt một lít chứa đầy cát, đập ngay lên đầu cậu ta!
Trương Nhất Trì ngã thẳng xuống đất.
“A a a a cậu cậu cậu ta, tôi sẽ không giết người rồi chứ!” Hạ Vãn Vãn vội tiến tới.
Mạnh Lan:...
Được rồi.
“Bị, bị ma nhập rồi! Chúng ta, chúng ta sẽ không cần..” Hạ Vãn Vãn không dám nói hết, ma quỷ là hung thủ ư? Chúng ta phải giết đồng đội của mình sao? Đầu óc cô cực kì hỗn loạn!
Hạ Vãn Vãn hô lên: “Nếu không thì chạy đi!”
Mạnh Lan nhíu mày, đáp chắc nịch: “Cậu ta không giết người đâu.”
Nếu ma quỷ muốn ra tay, vậy bây giờ ba người họ đã chết rồi.
Hồn ma... hình như đang nhắc nhở họ.
“Khửa...”
“Cô nói cô đã gặp được em tôi...”
“Em tôi... trả em lại cho tôi...”
“Mấy người giết tôi, còn không chịu buông tha cho em tôi...”
Trương Nhất Trì ngất xỉu, nhưng nói chính xác thì không. Rõ ràng cậu ta đã mất hết tất cả các chức năng thân thể, dù tay chân mềm oặt ngã xuống đất nhưng cậu ta vẫn mở to cặp mắt đen kịt, đôi môi không nhúc nhích đấy đủ sức phát ra một giọng nữ mơ hồ, gần giống với giọng nói mà Mạnh Lan đã nghe thấy trong giấc mơ ngày hôm qua.
Rốt cuộc Hạ Vãn Vãn đã biết tại sao cô bị theo dõi rồi, vì hồn ma luôn ám theo cả ba người họ!
Lúc nào cũng để mắt tới họ!
“Em gái cô ở đâu?” Mạnh Lan nhìn xuống: “Một tháng trước, cô đến làng tìm em cô phải không?”
“Em gái... Em gái tôi...”
“Cô đã tìm được chưa?” Mạnh Lan hỏi.
Ma nhập xác là một chuyện tốt, bây giờ cô gần như có thể kết luận hung thủ và hồn ma là hai người khác nhau, giữa họ tồn tại mối quan hệ nhân quả. Em gái bị bán đến ngôi làng này, còn người chị trăm cay nghìn đắng lần tới tận đây. Thế nên hung thủ đã sát hại cô chị hoặc cũng có khả năng là cô em. Cô còn một manh mối [Cô ta là gã ta] mà cô vẫn chưa thể nghĩ ra, ắt hẳn cuối cùng nó sẽ thúc đẩy việc tìm kiếm chìa khóa.
“Tìm, tìm ra rồi... Còn sống...”
“Không, không nó không phải em tôi... Không phải!”
“Tôi nghe thấy tiếng của em tôi! Tôi đã nghe thấy! Mấy người giúp tôi đi, mấy người làm ơn hãy giúp tôi!”
Mạnh Lan móc trong túi ra một bức ảnh chụp nữ sinh cấp hai mà cô tìm được từ nhà kho hôm qua, rồi vẫy nhẹ trước mặt “Trương Nhất Trì”.
“Trương Nhất Trì” đột ngột kích động, muốn chộp lấy tấm ảnh kia, khiến các khớp xương của cậu ta phát ra âm thanh lạo xạo kỳ lạ. Mạnh Lan sợ nữ quỷ sẽ ảnh hưởng xấu đến cơ thể này, bèn chu đáo đặt tấm hình vào lòng bàn tay cô ta.
“Trương Nhất Trì” cầm ảnh chụp rồi chậm rãi nhắm mắt.
“Em... Em gái tôi...”
Cô ta ôm ảnh chụp, không nói thêm câu nào.
“Trương Nhất Trì” nằm dưới ánh mặt trời, quyến luyến ôm bức ảnh không rời, điệu bộ này trông vô cùng ma quái.
Năm phút sau.
Hai nữ một nam.
Mặc cho Trương Nhất Trì đang nằm sõng soài, bị các tia nắng chang chang chiếu thẳng vào.
Mạnh Lan và Hạ Vãn Vãn đứng ở chỗ chân tường thoáng mát.
Hạ Vãn Vãn ai oán hỏi: “Mạnh đại tiên, sao cậu ấy lại bất động rồi? Chắc không phải do tôi đánh cậu ấy đến mức chấn động não, hoặc hồn lìa khỏi xác rồi chứ?”
Mạnh Lan trả lời: “Tôi không thấy được hồn phách, nhưng tôi chắc chắn, sẽ không có chuyện hồn thoát xác đâu.”
Hạ Vãn Vãn kêu một tiếng “Ầy” rồi trố mắt nhìn Mạnh Lan: “Tại sao cô lại nói vậy?”
Mạnh Lan nghiêm túc đáp: “Vì chai nước mà cô đập cậu ta chẳng những không đuổi được hồn ma, mà nó còn ngồi đó nói chuyện với chúng ta nữa, chứng tỏ chai nước của cô không có mạnh mẽ lắm đâu. Chắc chốc nữa sẽ tỉnh thôi.”
“À...”
… Cũng hợp lý phết.