“Mình cứ chạy, chạy liên tục, xung quanh toàn quái vật!”
“Sau đó, mình cùng đường, vừa băng qua một bức tường thì mình thấy một con quái vật sắp tấn công mình! Lúc ấy mình cảm thấy bản thân nhất định sẽ chết, đành dứt khoát nhắm mắt nhào vào nó, định bóp lấy cổ nó! Bỗng nhiên, hình như mình chạm trúng một thứ mềm mại đang đập, mình đoán là quả tim, bèn dùng sức kéo nó ra.”
“Sau đó mình đã ngất xỉu ngay!”
Hạ Vãn Vãn kể.
Cô ấy nhìn Mạnh Lan, muốn nói đành thôi, nghĩ hồi lâu mới hỏi: “Lan Lan, cậu nói xem, nơi này thật sự là hiện thực sao?”
Cô ấy bắt đầu dao động, cảnh tượng ban nãy quá chân thật, hình ảnh bác sĩ cầm hồ sơ giải thích bệnh tình cho mình ấy, cô ấy không thể vứt ra khỏi đầu.
Tất cả mọi thứ về Thần Ẩn tựa như một giấc mộng huyễn hoặc của bệnh nhân tâm thần. Hạ Vãn Vãn muốn thừa nhận điều này, nhưng cô ấy quyến luyến Mạnh Lan, Cố Diệp và Giang Sách Lãng.
Hạ Vãn Vãn không biết, liệu có phải những gì mình chứng kiến là sản phẩm của trí tưởng tượng không? Cô ấy hệt như một người giả vờ ngủ, bất kể làm sao cũng không đánh thức được. Hạ Vãn Vãn rơi vào hiệu ứng Rashomon quái dị, không tài nào chứng minh nổi mình đúng hay sai, chỉ đành dựa theo cảm giác.
Bản thân mình, thật sự gặp tai nạn giao thông sao?
Mạnh Lan, thật sự tồn tại à?
Mạnh Lan xoa bóp khuôn mặt mềm mại của cô ấy: “Hạ Vãn Vãn, đây là hiện thực. Cậu vẫn luôn sinh hoạt trong hiện thực, cậu không mắc bệnh tâm thần, không gặp tai nạn giao thông. Sau khi rời 711, cậu bị cuốn vào thế giới Thần Ẩn, từ đó qua nhà mình ở. Tốt nghiệp xong, cậu làm ở một công ty truyền thông mới, lương sau khi khấu trừ bảo hiểm là 7800 tệ. Tất cả chuyện này không thể xóa bỏ. Chỉ số tinh thần của chúng ta có lẽ đã bị nhiệm vụ ảnh hưởng nên liên tục giảm xuống. Cậu phải duy trì tinh thần tỉnh táo, giữ vững lý trí.”
Hạ Vãn Vãn ngẩn người, cô ấy loáng thoáng nghe thấy trước khi mình chạy trốn, người mẹ trong mơ đã bảo: “Mạnh Lan là giả, nó sẽ nói với con rằng nơi con đang tồn tại chính là hiện thực. Nhưng con gái ơi, con nhất định phải phân biệt rõ! Mọi người ở đây chờ con! Mẹ còn phải đưa con về nhà nữa!”
Mạnh Lan nghi hoặc hỏi: “Sao vậy?”
“Không, không sao cả.” Đầu tóc Hạ Vãn Vãn rối bù, gương mặt cô ấy tái nhợt, cô ấy nắm lấy bàn tay ấm áp của Mạnh Lan.
Chủ của đôi tay này thật sự không tồn tại sao?
Trong hiện thực có người như Mạnh Lan à?
“Cậu nhìn vào mắt mình này.” Mạnh Lan vén tóc con trên mặt Hạ Vãn Vãn lên, giữ chặt cằm cô ấy, ép cô ấy nhìn thẳng vào đôi mắt sâu thẳm của cô.
Đôi môi hơi khô của cô nhẹ nhàng mở ra, giọng nói dịu dàng: “Chúng nó sẽ tấn công vào nơi yếu ớt nhất trong tâm hồn chúng ta, chẳng hạn như khiến mình gặp được mẹ mình, hoặc khiến cậu nhận được tình thương ấm áp từ gia đình. Cậu còn nhớ không? Mẹ cậu còn đang hỏi chuyện 200 nghìn tiền sính lễ đó.”
Hạ Vãn Vãn mím môi, trong mơ mẹ nói toàn bộ đều do cô ấy tưởng tượng ra, cô ấy phải nhanh chóng rời khỏi ảo cảnh này! Cô ấy do dự chưa quyết định được, cuối cùng chỉ gật đầu: “Mình hiểu ý cậu rồi.”
Mạnh Lan lo lắng nhìn cô ấy: “Ngủ đi.”
Hạ Vãn Vãn chìm vào giấc ngủ tiếp, còn Mạnh Lan ngủ không được.
Cô định đạp Giang Sách Lãng, nhưng đã bị người đàn ông nằm giường bên kia nắm lấy mắt cá chân. Lực cổ tay của anh không lớn, nhưng Mạnh Lan vẫn không thể cử động.
Cô nhỏ giọng nói: “Em nghĩ chúng ta đang dần thay đổi trong vô thức, nơi này liên tục ảnh hưởng tới chúng ta. Nhưng tại sao anh và Cố Diệp không gặp vấn đề? Từng hành động của chúng ta cũng đâu khác biệt gì.”
“Không.”
“Em uống một ly sữa lắc dâu tây, Hạ Vãn Vãn uống sữa vanilla, giữa trưa chúng ta uống Coca.” Câu trả lời của Giang Sách Lãng khiến Mạnh Lan hoang mang, chưa rõ rốt cuộc ý anh là gì.
“Sữa bò có vấn đề?” Mạnh Lan hỏi.
“Có lẽ vấn đề nằm ở nước uống, hôm nay bọn họ nói sữa bò là đặc sản của trấn nhỏ, được sản xuất tại nông trường phía Tây. Coca là thức uống đóng lon, được vận chuyển từ bên ngoài vào.” Giang Sách Lãng phân tích. Từ nãy tới giờ anh vẫn luôn thắc mắc tại sao Mạnh Lan và Hạ Vãn Vãn lại là người đầu tiên nhìn thấy ảo giác, và cả việc bọn họ có thể tiến vào một không gian khác, nhất định trong cơ thể hai người đã xuất hiện “tần số” nào đó đồng bộ với không gian.
Nếu nghĩ đúng hướng, nơi bọn họ tồn tại không chỉ nằm trong bộ phim, mà còn giống hệt một thế giới vỏ, và nguồn gốc hình thành nên mọi thứ đều xuất phát từ thế giới mà Mạnh Lan và Hạ Vãn Vãn từng trải qua.
Vậy thì, liệu có phải Bạch Thư Vũ ở thế giới ruột không?
Không đúng, cũng chưa chắc Bạch Thư Vũ sẽ tồn tại ở thế giới ruột.
“Thế bắt đầu từ ngày mai chúng ta chỉ ăn thực phẩm đóng gói và nước khoáng sao?”
“Ừ.”
Đêm ấy, Mạnh Lan nằm ngủ thấy một giấc mộng kỳ lạ. Nơi này vẫn là nhà nghỉ như cũ, nhưng trên giường lại đầy muỗi, còn thằn lằn và rắn nhỏ không ngừng bò ra từ gầm giường. Dòng nước đen của sông Minh từ từ xuyên qua khe cửa và bao bọc lấy chân Mạnh Lan.
Tựa hồ nó quen biết Mạnh Lan, đảo quanh cô như một con rắn nhỏ. Mạnh Lan nhìn vào nước sông Minh giống hệt một mặt kính đen trên sàn nhà kia, mặt nước phản chiếu hình bóng cô, nhưng bên cạnh cô có một người quen thuộc đang đứng - Mạnh Thu Nhiên.
Sáng sớm hôm sau, mọi người gần như tỉnh lại cùng lúc.
Hạ Vãn Vãn ăn bánh quy và đồ ăn vặt mà nhà nghỉ chuẩn bị. Đôi mắt cô ấy sáng ngời, nhưng biểu cảm lại kỳ lạ khó tả, y hệt một người máy.
Hơn nữa, giọng điệu của Hạ Vãn Vãn cũng nhẹ nhàng và vui sướng quá mức, không còn chút sợ hãi nào từ đêm qua. Cô ấy ngồi trên cửa sổ nghịch tóc, đưa lưng về phía mặt trời, đôi chân thoắt ẩn thoắt hiện: “Hôm nay chúng ta xem rối gỗ không? Hôm nay mình còn muốn đi ăn hamburger, nếu chúng ta đã đến du lịch thì cũng nên mua một ít đồ lưu niệm nhỉ?”
“Đến gì?” Giang Sách Lãng nheo mắt hỏi, giọng nói lộ ra vẻ nguy hiểm.
Hạ Vãn Vãn bị ánh mắt này dọa sợ, cô ấy lắp bắp hỏi ngược lại: “Anh đang nói gì vậy, đến gì chứ?”
Cố Diệp cũng nghe thấy mấy câu nửa vời vừa rồi của Hạ Vãn Vãn, anh ấy ngẩng đầu hỏi: “Em không biết mình đang nói gì à?”
“Em sao vậy?” Khuôn mặt Hạ Vãn Vãn bất giác trở nên trắng bệch, thậm chí cô ấy hoàn toàn không ý thức được mình lại đang nhàn nhã đong đưa hai chân!
Cô ấy nhảy xuống cửa sổ, ngoan ngoãn ngồi trên ghế, trong đầu nảy ra một suy nghĩ đáng sợ.
Dường như cô ấy bị khống chế rồi.
Mạnh Lan xoa xoa đầu, cô cảm thấy mọi việc không hề đơn giản. Bọn họ ở trong bộ phim trấn Dương Quang này càng lâu, càng có khả năng bị nhân vật điện ảnh đồng hóa. Bộ phim sắp xếp nhân vật cho bọn họ là khách du lịch, điều này cũng không mâu thuẫn với yêu cầu tìm kiếm Bạch Thư Vũ mà nhiệm vụ đưa ra.
Bộ phim hình thành từ trường riêng của nó, ai hãm sâu bên trong đều sẽ bị ảnh hưởng.
“Đi tìm Bạch Thư Vũ thôi, chúng ta phải quan sát và nhắc nhở lẫn nhau.” Mạnh Lan nói.
Sau khi thương lượng, bốn người quyết định tới gặp Lương Dĩnh.
Nào ngờ còn chưa bước ra nhà nghỉ, họ đã thấy Lương Dĩnh dắt tay Dâu Tây Nhỏ đến kiếm bọn họ. Họ đành quay về ngồi trong nhà ăn buffet, nơi này đầy nắng, ngoài cửa sổ có tường chặn lại, người bên ngoài không thể rình xem.
Mạnh Lan vòng quanh nhà ăn lựa chọn, cô chỉ lấy thức ăn đóng gói sẵn như mứt trái cây đóng hộp và sữa chua đóng chai. Cô cũng nhìn xem nơi sản xuất trước khi lấy.
Cố Diệp và Giang Sách Lãng nói muốn đi vệ sinh, để lại ba cô gái trong phòng.
Lương Dĩnh dè dặt nhìn Mạnh Lan, chợt tỏ vẻ bí ẩn hỏi: “Các người không chọc tới ai đó chứ?”
“Gì cơ?”
“Hôm qua có người tìm tôi, là một người đàn ông tóc ngắn, có vẻ quen biết các người, gã hỏi tôi có thấy cô không. Gã trông kỳ lạ lắm, vừa nhìn đã biết không cùng bọn với các người. Gã nói chuyện cứ cứng đờ kiểu gì ấy, giống hệt nhân vật trong trò chơi máy tính vậy. Tôi bảo tôi không quen, nếu gã còn tới gần nữa thì tôi sẽ báo cảnh sát!” Lương Dĩnh nhớ đến chuyện xảy ra tối qua, cảm xúc vẫn còn kích động.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.com
“Sau đấy gã bỏ đi.” Lương Dĩnh kể: “Hình như gã tới tìm các cô đó, các cô nhất định phải cẩn thận! Nhìn gã chẳng khác gì người xấu đâu!”
Lương Dĩnh nói trắng ra chọc Mạnh Lan bật cười, trong nhiệm vụ này mà còn có thể phân chia người tốt kẻ xấu sao?
Nhưng một giây sau, cô cười không nổi nữa.
Cửa kính nhà ăn buffet phản chiếu một bóng người rõ ràng, người đàn ông tóc ngắn đó vẫn luôn theo sau Lương Dĩnh, gã đã tìm được nơi ở của họ. Gã đang trốn trong góc tường rình coi, nghe lén bọn họ phân tích!
Mạnh Lan bảo Hạ Vãn Vãn cứ nói tiếp với Lương Dĩnh, còn cô cầm một con dao ăn bước ra ngoài.
Vừa rẽ sang một góc, cô và người đàn ông tóc ngắn đã mắt đối mắt.
Nếu chỉ nhìn bề ngoài của gã, quả thực cô không thể liên tưởng đến Trì Lân đã chết, nhưng ánh mắt gã nhìn cô tràn đầy oán hận xen lẫn ác độc, tàn nhẫn như thể muốn băm cô thành trăm mảnh. Mạnh Lan nhớ rõ Trì Lân không giỏi tấn công ở cự ly gần, huống hồ thân hình người đàn ông trước mặt gầy yếu, cho dù một chọi một cô cũng sẽ không rơi vào thế yếu.
Cô vẫn tiến từng bước tới gần.
Mặc kệ bức tường trước mặt đang biến dạng.
Thình lình, sau lưng Trì Lân hiện ra nhiều bóng đen.
Bọn họ là người chơi đã mất mạng trong nhiệm vụ, có Lý Hiểu Thanh, Trương Kim Long, Trình Sảng, Trương Nhất Trì…
Họ nhìn Mạnh Lan đăm đăm, hốc mắt không có tròng trắng, chỉ mỗi huyết lệ đỏ tươi.
Là ảo giác.
Mạnh Lan đã trải qua quá nhiều ảo giác, cô đoán trước mắt mình chắc chắn đang xuất hiện con mắt đỏ như máu trôi lơ lửng của gã!
Cô vững bước đến gần Trì Lân, phớt lờ toàn bộ những gương mặt rời rạc đang gào thét bên tai.
“Trì Lân, chúng ta lại gặp nhau rồi. Trước đây tôi không ra tay bởi vì không thích giết người. Nhưng bây giờ tôi rất hưởng thụ cảm giác này, anh muốn thử một lần không?” Mạnh Lan lên tiếng.
Biểu cảm trên mặt Trì Lân tức khắc trở nên vặn vẹo, thân hình gã khựng lại! Nỗi sợ hãi quen thuộc dâng lên trong lòng gã.
Không thể nào!
Rõ ràng bề ngoài của gã không hề giống lúc trước, rõ ràng gã đã chết trong tay ả đàn bà ghê tởm này rồi, vậy tại sao ả còn có thể nhận ra mình chỉ qua một ánh mắt cơ chứ?
Hơn nữa, gã chỉ đến để theo dõi bọn họ, tạo một ít áp lực và tìm được hướng đi của bọn họ thôi, nào ngờ ngược lại còn bị phát hiện?
“Chúng ta mới gặp nhau lần đầu, cô Mạnh Lan.” Trì Lân trả lời.
Mạnh Lan tiếc nuối lắc đầu: “Tôi vẫn còn nhớ rõ mùi hương lúc anh bị đốt trụi. Chắc Hoàng San San thích anh lắm, nếu không nhờ anh thì sao cô bé có thể tách ra khỏi Ái Ái chứ.” Cô ngày càng tới gần, rồi dừng chân ở nơi cách gã ba mét, ánh mắt vừa kiên nghị vừa lạnh lùng của cô còn đáng sợ hơn cả ảo giác Trì Lân tạo ra!
Cùng lúc đó, đằng sau Trì Lân cũng vang lên tiếng bước chân.
Cố Diệp lấy cớ đi vệ sinh ban nãy đang đứng sau lưng Trì Lân, hai người tạo thành vòng vây quanh gã.
Đây là lần đầu tiên Cố Diệp trúng phải ảo ảnh của Trì Lân, hành lang nhà nghỉ biến thành một màu đỏ tựa máu, nữ quỷ bò ra từ đống bao nilon bị bỏ lộn xộn trên sàn nhà.
Nhưng anh ấy cũng không sợ hãi.
Trì Lân thầm than “Không ổn”, cắn răng điên cuồng phóng ra ngoài cầu thang, Giang Sách Lãng lập tức chặn lại lối thoát cuối cùng của gã.
Một chân anh đá ngay ngực Trì Lân, miệng gã phun ra máu tươi, gã ngã xuống.
Gã giãy giụa bò dậy, tức giận trừng mắt nhìn Mạnh Lan.
Gã căm hận cơ thể này, căm hận bản thân quá yếu ớt!
Giang Sách Lãng xách Trì Lân lên như bắt gà: “Chúng tôi sẽ không để cậu chết đâu, chúng tôi vẫn còn rất nhiều điều muốn nói với cậu đấy.”