Nói đến cũng kỳ quái, sao trong những quan tài khác không có bươm bướm?
Mà chỉ mỗi quan tài này có?
Chẳng lẽ đây chính là chị gái?
Chị gái mà em gái vẫn luôn tìm kiếm?
Từ đó có thể suy ra, ắt hẳn chị gái đã chết trong một nghi thức tế lễ gần đây nhất.
“Hắt xì!”
Giang Dật Triều hắt hơi, hình như vật gì đó đã chui vào trong lỗ mũi anh ta!
Có thể là cánh bướm, hoặc bụi.
Lành lạnh, như bị đóng băng.
“Sao vậy?” Mạnh Thu Nhiên trả quan tài về chỗ cũ, cô kéo tay Giang Dật Triều, cũng bị thân nhiệt của anh ta dọa sợ: “Lạnh thế, vừa rồi nhiệt độ cơ thể của cậu còn thấp hơn tôi, có phải…”
“Âm khí nặng.” Giang Dật Triều cố gắng giữ bình tĩnh nói: “Thuốc Lương trạch đưa sẽ làm âm khí của chúng ta nặng thêm.”
“Đi thôi.” Mạnh Thu Nhiên cũng không nhiều lời thêm.
Lúc cô xoay người, bóng song sinh trên vách tường đã biến mất.
Bọn họ đi chuyến này xem như đã thu hoạch đầy đủ.
Đầu tiên, từ đường thực chất là nơi hiến tế, tế phẩm là cặp song sinh nữ sinh ra ở trấn sông nước này. Nhiều khả năng cứ mười hoặc mấy chục năm mới tổ chức nghi thức một lần. Nhưng gần đây nghi thức không thể tiến hành, có lẽ vì người tham gia nghi thức đã chết, hoặc thay đổi tín ngưỡng.
Thứ hai, trứng Minh Nữ sinh ra từ thi thể của cặp song sinh, có thể nói chuyện. Nếu xác Minh Nữ bị hút vào cơ thể hoặc bay vào mắt một người, người nọ sẽ gặp ảo ảnh. Nói cách khác, họ sẽ nhìn thấy quỷ hồn bé gái, cũng sẽ cảm giác những bé gái này xuất hiện khắp mọi nơi.
Thứ ba, âm khí.
Bởi vì ở Lương trạch, trên người mỗi người đều mang theo âm khí với mức độ khác nhau. Tuy sáng nay Mạnh Thu Nhiên đã uống “chén thuốc” kia, nhưng cô vẫn kiểm soát lượng thức ăn, nên âm khí trong cơ thể cô chắc hẳn ít nhất. Âm khí này rất có thể liên quan đến trứng bướm, vừa rồi Giang Dật Triều hít vào, khiến nhiệt độ cơ thể hơi giảm. Mà hôm qua trong túi trà của Lương trạch cũng chứa trứng trùng, chắc hiệu quả cũng tương tự vậy.
Âm khí hết sức quan trọng với trấn.
Đám người hầu của Lương trạch nhắc tới việc cần đủ âm khí mới có thể bắt đầu nghi thức. Nói cách khác, hiện tại bọn họ là vật dẫn âm khí, trở thành nguồn cung cấp cho trấn. Cả “trụ người” trước đây lẫn bọn họ của bây giờ, đều được dùng để sản sinh âm khí.
Ba người men theo đường cũ trở về, lúc họ bước ra mặt trời đã sắp khuất dạng.
Đứng trên núi nhìn xuống trấn, Giang Dật Triều thở dài: “Chỗ này chắc đã bị diệt sạch rồi, không ai còn sống.”
Mạnh Thu Nhiên nói: “Yên tâm đi.”
Đi từ phía Đông thị trấn vào thành trấn, lần này không có sương trắng dày đặc như ngày đầu tiên, cũng không xuất hiện Minh Nữ bắt chước tiếng người, Mạnh Thu Nhiên thoáng yên tâm. Ba người không đi đường lớn, họ chui vào khắp hang cùng ngõ hẻm, tránh bị người của Lương trạch lần ra hành tung, dù sao buổi tối bọn họ cũng không muốn trở về nơi quỷ dị kia.
Đi chừng mười phút, đúng lúc gặp phải bốn người Triệu Nhân Tài, Đinh Văn, Tưởng Anh và Lý Dương.
Lý Dương chào hỏi: “Phát hiện được gì không?”
Mạnh Thu Nhiên đáp: “Quả thực đã có phát hiện, chúng ta tìm một chỗ trước đã.”
Lý Dương ho khan mấy tiếng, nói thêm: “Chúng tôi phát hiện một công trình đáng ngờ. Cửa bị khóa mấy lớp bằng dây xích sắt sơn chu sa đỏ, ngay phía sau Lương trạch thôi, các người muốn tới xem cùng không?”
Mạnh Thu Nhiên nghi ngờ nhìn anh ta, bỗng cảm thấy nhiệt độ trên người đàn ông này cực kỳ lạnh lẽo, giống hệt một khối băng không ngừng tan chảy, tỏa ra khí lạnh, lạnh đến mức khiến toàn thân cô nổi da gà. Cô xoa xoa cánh tay mình, nói: “Trước khi trời tối thì có thể đến xem.”
“Được.” Lý Dương thở phào: “Tôi dẫn theo ba người mới nên không dám hành động thiếu suy nghĩ, may sao các người đã trở về.”
“Phát hiện ra gì khác à?” Mạnh Thu Nhiên hỏi.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.com
Lý Dương đáp: “Nhìn thấy rất nhiều tay chân không hoàn chỉnh, chúng tôi tìm được một cụ già, cụ ấy kể cứ cách hai mươi năm ở đây sẽ tổ chức nghi thức một lần. Nhưng lúc chúng tôi hỏi lại thì cụ ấy không nói gì nữa. Chúng tôi cũng hỏi về trứng trùng, nói thứ này không thể ăn, trước đó có bệnh nhân ở Lương trạch ăn xong thì chết ngay, tình trạng thi thể vô cùng thê thảm.”
“Vậy sao?” Mạnh Thu Nhiên hỏi.
Cô luôn cảm thấy Lý Dương còn điều gì đó không tiết lộ cho cô biết.
Rốt cuộc Tưởng Anh và Triệu Nhân Tài cũng nhìn thấy đội nhóm, cả hai đi kế bên Hoàng Như Vũ và Giang Dật Triều, nhỏ giọng thầm thì: “Các người cách xa Đinh Văn một chút, người nọ hơi kỳ lạ. Tôi nghĩ có lẽ anh ta bị rối loạn tâm thần rồi. Nếu không phải có Lý Dương thì hai chúng tôi đã nhốt anh ta lại, anh xem tròng mắt của anh ta kìa, sao co thành vậy được chứ!”
Giang Dật Triều quay đầu nhìn.
Đinh Văn ở cuối đội ngũ, hai tay buông thõng, cổ như không xương, nặng nề cúi đầu, hoàn toàn không nhận ra bộ dạng sợ sệt hôm qua. Hai tay anh ta run lẩy bẩy, vùng da lộ ra ngoài xanh bất thường, giống hệt xác chết đông cứng.
Anh ta cách người trước mặt một khoảng, cơ thể chầm chậm lắc lư, trong miệng phát ra tiếng rên rỉ.
Một con bướm đậu trên đầu Đinh Văn.
“Anh ta có vấn đề.” Giang Dật Triều nói.
Tưởng Anh nhỏ giọng kêu: “Tôi cũng thấy vậy đó! Nhưng Lý Dương bảo anh ta vẫn là đồng đội, không thể bỏ rơi anh ta, chỉ cần cách xa anh ta một chút là được!”
Lòng bàn tay Tưởng Anh rất nóng, lúc nắm lấy bả vai Giang Dật Triều suýt đã đốt cháy một lỗ trên da Giang Dật Triều.
Triệu Nhân Tài bên cạnh mắng một câu: “Má nó, tôi thật sự không ở được cái chốn quỷ quái này nữa! Mau kết thúc đi, tìm được chị gái thì sẽ tìm được em gái, rồi chị em đoàn tụ! Sau khi tôi trở về nhất định sẽ đốt nhang cầu phúc cho bọn họ, mong bọn họ sớm về cõi cực lạc!”
Sau Lương trạch là một tòa nhà cổ kính trang nghiêm.
Cổng lớn đóng chặt, cỏ dại mọc um tùm, ngay cả con đường lát đá trước cổng thoạt trông cũng ít người qua lại. Vách tường đã ngả sang màu tím nhạt xám xịt, cỏ dại mọc ra từ khe hở trên nền gạch xám đen, đung đưa theo gió. Ánh nắng chiều đỏ tía chiếu lên vách tường, hệt như một vũng máu khô.
Khung cửa lớn được chạm khắc họa tiết dây leo đan xen, đây không phải vật tổ trang trí thông thường.
Trên tấm biển phía trên đầu viết hai từ lớn: Trương trạch.
Nhìn từ diện tích kiến trúc, nơi này không hề thua kém Lương trạch, nhưng tại sao Lương trạch vẫn rất tốt, còn Trương trạch đã lụi bại?
Đây ắt hẳn cũng là nhà lớn nhất trong trấn.
Mạnh Thu Nhiên đẩy cổng ra, dưới lực tác động của cô, giữa hai cánh cổng xuất hiện một khoảng trống. Cô nhìn vào trong qua khe hở, cảnh tượng bên trong cũng đổ nát hoang vắng. Trong viện có một hòn non bộ dựng từ đá và cây tùng, trông rất đắt đỏ, dưới hòn non bộ là một hồ nước rải đầy đá cuội. Nước trong hồ đã cạn, mơ hồ có thể thấy được dấu vết thực vật thối rữa màu nâu nhạt.
Sau hòn non bộ chắc sẽ tới phòng tiếp khách của một tòa kiến trúc hai tầng, tòa kiến trúc này tương tự như nội viện bên Lương trạch. Cửa sổ chạm khắc hoa văn loang lổ, thoạt nhìn mờ mịt không rõ, chỉ có thể mơ hồ nhận ra trên bức tranh vẽ hai cô gái đang chơi đùa.
Đột nhiên.
Trong viện lướt qua một bóng người!
Mạnh Thu Nhiên lập tức lùi về sau.
“Sao vậy?” Lý Dương hỏi: “Cô thấy gì rồi?”
Mạnh Thu Nhiên đáp: “Hình như có người.”
“Có người?” Cả ngày Lý Dương đứng canh trước cổng lớn Trương trạch cũng không thấy ai, chẳng lẽ trời tối nên có người sao? Vốn dĩ họ nghĩ Trương trạch là tòa nhà hai tầng, nếu không xảy ra chuyện quỷ quái thì có thể vào ở, bây giờ ngẫm lại, chắc họ cần phải tìm một nơi khác rồi.
“Để tôi xem” Giang Dật Triều bước tới, kéo Mạnh Thu Nhiên ra sau lưng mình.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.com
Đôi mắt anh ta đảo quanh bên ngoài khe cửa, nhưng không thấy bóng người mà Mạnh Thu Nhiên vừa nói, anh ta hỏi: “Chị, có phải chị nhìn nhầm rồi không? Sao tôi cảm thấy cũng…”
Anh ta còn chưa dứt lời, bên trong đã truyền tới một âm thanh khàn khàn già nua.
“Cũng gì?”
Giang Dật Triều cúi đầu nhìn theo nơi phát ra âm thanh, phát hiện trên mặt đất có một ông lão đang nằm.
Tay chân ông lão đặt trên đất, cứ như không thể đứng thẳng được nữa, chẳng khác nào một con nhện. Ông ta dùng cả hai tay hai chân bò đến từ một nơi cách xa cổng lớn, ông ta áp mặt vào khung cửa, đôi mắt đục ngầu như nước bùn nhìn người đàn ông qua khe cửa, ông ta nhếch môi cười: “Các người là người của Lương trạch sao?”
“Không phải.”
“Vậy là [Âm thể] bọn chúng tìm?” Ông lão hỏi tiếp.
“Không.”
Ông lão đánh giá Giang Dật Triều hồi lâu, bỗng nhích tới gần ngửi ngửi: “Âm khí trên người các người quá nặng, nếu không phải [Âm thể] thì là [Âm sinh], cũng giống nhau cả thôi. Âm khí trong trấn không đủ, bọn chúng bèn nghĩ cách tìm thêm âm khí…. Hahaha đáng thương thật… Mỗi ngày chết một người, mỗi ngày chết một người… Âm khí của Lương Cung Chính còn nặng hơn liễu liền cành, đáng lẽ tên đó phải chết, phải hiến tế cho trấn Trương Gia…”
Giọng ông ta không lớn, nhưng ngoài cửa tất cả mọi người đều nghe rõ mồn một.
Mỗi ngày chết một người ư?
“Ai sẽ chết?” Giang Dật Triều hỏi.
Ông lão trả lời: “Dĩ nhiên là người mang âm khí nặng nhất, cần phải giải phóng âm khí trên người anh ta ra, cũng do số mạng các người không tốt. Như tôi đây, tới nay chưa từng làm khó người nơi khác. Đây là chuyện của trấn chúng tôi…”
Mạnh Thu Nhiên đẩy Giang Dật Triều ra, nhìn ông lão hỏi: “Ông có quan hệ gì với Lương gia?”
“Tôi và Lương gia… Hahaha, bọn chúng là đám súc sinh, là đồ khốn!” Ông lão bỗng kích động, tay chân đập vào khung cửa, xích sắt phát ra tiếng keng keng. Thắt lưng ông lão vặn vẹo, vang lên tiếng cót két như con rối đồ chơi.
Mạnh Thu Nhiên ngồi xổm xuống đất, ngang tầm mắt với ông ta.
Khoảng cách rất gần, Mạnh Thu Nhiên phát hiện trên người ông lão này chằng chịt vết thương, một con bướm vươn ra từ vết thương, trên cánh còn dính máu thịt nhão nhoét.
“Nếu không phải tại tên khốn Lương Cung Chính đó! Trấn này đã không ra nông nỗi thế này, tôi cũng sẽ không chết! Nếu biết trước thì tôi đã không giúp nó nhiều năm như vậy, cũng không nên để đứa con trai đáng chết của nó qua đây! Lương gia và Trương gia đã kết mối thù không đội trời chung, nếu liệt tổ liệt tông dưới suối vàng mà hay, chắc chắn sẽ không tha cho đồ chó kia!” Ông lão tức giận, thở gấp. Khi ông ta thở, làn da sẽ áp sát vào xương ngực, dường như có thứ gì đó đang di chuyển trong khoảng trống giữa các khớp xương.
Mạnh Thu Nhiên đoán, trong lồng ngực ông ta cũng chứa đầy bươm bướm.
Khoan đã, ông ta vừa mới nói gì?
Ông ta đã chết.
Ông ta là người chết?
Người chết thì nói chuyện kiểu gì?
“Tôi nhất định phải giết chết Lương Cung Chính, giết luôn con nó, cả nhà bọn nó đều là tai họa! Phá vỡ cấm kỵ của thị trấn, lời nguyền giáng xuống, người người không được chết tử tế! Đừng hòng biết được bí mật tế lễ từ tôi, không ai biết, không ai biết cả!” Ông lão hò hét, miệng ông ta đã rụng hết răng, nướu đã suy thoái, biến thành màu nâu.
Lý Dương như thể bị kích thích khi nghĩ đến câu “Không được chết tử tế” của ông ta, cách khe cửa anh ta lớn tiếng chất vấn: “Lương Cung Chính muốn làm gì? Lương Cung Chính muốn làm gì chúng tôi?”
“Trời tối rồi.” Ông lão đáp.
“Ông nói gì cơ?”
“Trời tối rồi, các người sống không thọ đâu.”
Trong thị trấn vắng vẻ truyền đến hàng loạt tiếng bước chân.
Từng nhóm từng nhóm, từ xa tới gần.